TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Thân phận cổ đông

Thẩm Tư Ninh hoàn toàn không biết có người đang chờ xem trò cười của mình, cô lập tức bẻ gãy luôn cổ tay còn lại của Tôn Tiểu Dương.

“Xem ra anh thật sự không hiểu tiếng người rồi.”

Cô dứt khoát đập thẳng ly rượu lên đầu gã đàn ông.

Bốp!

Mảnh thủy tinh vỡ vụn hòa lẫn với rượu tequila rơi xuống, trán anh ta lập tức máu me đầm đìa.

Vẻ mặt Thẩm Tư Ninh lạnh tanh: “Tỉnh táo rồi thì cút.”

Tôn Tiểu Dương gào thét thảm thiết, ngồi bệt dưới đất, từ đầu tới chân ướt nhẹp thê thảm không tả nổi, đau đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem. Cổ tay anh ta bị gãy xương hoàn toàn, máu chảy đầy tay.

“Con khốn, cô điên rồi à? Ra tay trước có biết tôi là ai không?”

Anh ta thở hổn hển, ánh mắt đầy độc ác.

“Mấy người ngu xuẩn các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau đánh chết cô ta cho tôi!”

Mấy tên đàn ông lực lưỡng lập tức bao vây Thẩm Tư Ninh, nhếch mép cười dữ tợn.

“Muốn trách thì trách cô dám đắc tội với thiếu gia nhà họ Tôn. Khách sạn Cẩm Vân của họ trải rộng khắp thành phố A, cô có chết thì người ta cũng có tiền mà dẹp yên!”

Bọn họ vừa nói vừa chộp lấy chai rượu định ra tay.

Nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng, không ai kịp nhìn thấy Thẩm Tư Ninh hành động thế nào. Cô nhanh như cắt cướp lấy chai rượu trong tay một tên, “choang” một tiếng đập vỡ, rồi dí ngay đầu nhọn vào cổ Tôn Tiểu Dương.

“Thì ra có tiền là có thể dàn xếp mọi chuyện à, vậy mạng của anh đáng giá bao nhiêu?”

Thẩm Tư Ninh vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Tôn Tiểu Dương nghe thấy vậy thì chửi ầm lên: “Con mẹ nó, cô dám ra tay thì ông đây tuyệt đối sẽ… Á á cứu mạng! Xin lỗi, tôi sai rồi! Buông tay đi mà á á!”

Cổ anh ta đã bị cứa rách, chỉ cần Thẩm Tư Ninh ấn mạnh thêm chút nữa là mất mạng ngay lập tức.

Tôn Tiểu Dương mặt mày trắng bệch như xác chết, người phụ nữ này đúng là điên rồi!

Chỉ thấy cô lập tức buông tay, rồi lại thẳng chân đá anh ta ngã nhào xuống đất.

“Giải quyết anh ta cho sạch sẽ.” Cô lạnh lùng nói với người phụ trách du thuyền vừa vội vã chạy đến: “Ngoài ra, tôi không muốn thấy người nhà họ Tôn xuất hiện trên du thuyền nữa.”

Tôn Tiểu Dương bên cạnh khi nhìn thấy người phụ trách du thuyền đi tới thì như thấy được cứu tinh, mắt sáng rỡ.

Anh ta lồm cồm bò dậy, hống hách hét lên: “Cô là cái thá gì mà dám đuổi tôi? Nhà họ Tôn chúng tôi là đối tác của bọn họ đấy!”

“Còn không mau bắt con đàn bà thối này lại cho tôi?”

Vụ việc đã gây náo động rất lớn, không ít người vây xem.

Mạnh Tư Thần trên lan can nhíu mày, Nguyễn Thanh Thanh thấp giọng nói: “Nếu cô Thẩm bị đuổi đi thì…”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu đã nghẹn lời.

Chỉ thấy người phụ trách lập tức ra lệnh cho vệ sĩ trói Tôn Tiểu Dương và người của anh ta lại, không chỉ như thế, người phụ trách thậm chí còn cúi đầu với Thẩm Tư Ninh, thái độ vô cùng cung kính.

“Vâng, thưa cô Thẩm.”

Tôn Tiểu Dương quỳ dưới đất chửi ầm lên: “Mắt các người mù hết rồi hả?”

Người phụ trách điềm đạm trả lời: “Cô Thẩm là cổ đông lớn nhất của chúng tôi. Ai dám bất kính với cô ấy tức là đối đầu với du thuyền Royal Princess chúng tôi!”

Cả đám người tại hiện trường đều sững sờ.

Không ai ngờ cổ đông lớn nhất của chiếc du thuyền xa hoa Royal Princess, vé vào nơi này còn khó kiếm hơn vàng, lại là cô gái đứng trước mắt.

“Không… Thể nào?”

Sắc mặt Tôn Tiểu Dương trông như vừa nuốt phải phân, lập tức quỳ rạp xuống dập đầu lạy như điên.

“Bà cô ơi, tôi xin lỗi, tôi có mắt như mù, mong cô rộng lượng tha thứ! Dù sao nhà họ Tôn chúng tôi cũng là đối tác của cô mà…”

Nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy Thẩm Tư Ninh giẫm giày cao gót lên tay anh ta, nghiền nát ngón tay anh ta rồi ném ra một chiếc thẻ đen.

“Anh nói đúng. Có một số người thật sự có thể dùng tiền để giải quyết.”

Giọng cô lạnh như băng.

“Nhà họ Tôn, từ nay Royal Princess sẽ cắt đứt hợp tác vĩnh viễn.”

Câu nói này như sấm nổ bên tai Tôn Tiểu Dương.

Đến mức anh ta quên cả đau đớn do gãy ngón tay, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất trong đầu, xong rồi!

Ông nội anh ta từng dặn dò rất kỹ phải thiết lập quan hệ tốt với người phụ trách của Royal Princess, giờ thì quan hệ không còn, làm ăn cũng tiêu tan.

Về đến nhà, e là anh ta còn bị lột da!

Ngay cả Mạnh Tư Thần trên lan can cũng chết lặng hồi lâu, đám bạn ăn chơi bên cạnh anh ta thì từ kinh ngạc chuyển sang nghi ngờ.

“Vợ của tổng giám đốc Mạnh lại là cổ đông lớn nhất của Royal Princess? Tôi nhớ cô ấy là trẻ mồ côi mà, lấy đâu ra lắm tiền như vậy? Chiếc du thuyền xa hoa này năm đó được đầu tư đến 15 tỷ!”

“Mấy người nhìn kìa, chẳng phải là Tần Thi Lan, con gái duy nhất nhà họ Tần sao? Thẩm Tư Ninh đi cùng cô ta, chắc là mượn danh người khác để dọa người rồi?”

“Cũng có thể lắm chứ, nhà họ Tần chỉ cần hất tay một cái cũng đủ đầu tư cho Royal Princess. Với lại bất động sản của họ đủ ăn mấy đời.”

Nguyễn Thanh Thanh thì thở dài: “Thật ngưỡng mộ cô Thẩm có người bạn thân như vậy chống lưng, không giống tôi ba năm ở nước ngoài cô đơn một mình, ngoài anh ra em chẳng còn ai cả.”

Mạnh Tư Thần nghe vậy thì cười lạnh.

“Hừ, loại người như cô ta thì làm gì có bạn thân, e là lại lừa con gái nhà họ Tần giống như lừa ông tôi thôi.”

Không hiểu vì sao anh ta lại tức giận, chỉ thấy bản thân tối nay vô cùng mất kiểm soát. Rõ ràng người anh ta yêu là Nguyễn Thanh Thanh, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh Thẩm Tư Ninh vừa rồi, rất khác mọi khi.

Mạnh Tư Thần đè nén cảm xúc hỗn độn, nắm lấy tay Nguyễn Thanh Thanh.

“Sau này không chỉ có anh ở bên cạnh em, em sẽ có thêm rất nhiều bạn.”

Nguyễn Thanh Thanh mười ngón đan vào tay anh ta, mỉm cười dịu dàng: “Vâng.”

“À đúng rồi A Thần, ngày kia ông nội xuất viện, nhất định đòi gặp cô ấy, hay là chúng ta vẫn nên mời cô ấy một tiếng?”

Cô ta ngẩng mặt lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội nhưng lời nói lại đầy ẩn ý.

“Hơn nữa em cũng muốn gặp cô Thẩm, tiện thể xin lỗi cô ấy một chút, được không?”



12

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.