0 chữ
Chương 30
Chương 30: Đừng chướng mắt ở đây
Giọng Mạnh Tư Thần lạnh như băng: “Tổng giám đốc Hoắc chắc không biết rõ chuyện trong nhà chúng tôi. Năm xưa cô Thẩm cố ý cứu ông nội tôi, sau đó mượn ơn đòi báo đáp, ép gả vào nhà họ Mạnh. Cô ta là một đứa trẻ mồ côi không ai dạy dỗ, thậm chí còn bỏ học từ cấp hai, một người như vậy sao có thể hiểu gì về nghệ thuật gốm sứ?”
“Vậy nên tổng giám đốc Hoắc tốt nhất đừng để bị vài câu ba hoa lừa gạt.”
Ngay sau đó, Nguyễn Thanh Thanh rưng rưng đáng thương lắc đầu: “A Thần, sao anh lại nói cô ấy như thế. Cô ấy cũng có nỗi khổ riêng, hơn nữa mới vừa ly hôn thôi, trước khi ly hôn đã… Thôi, không nói nữa. Hai người chia tay mới vài hôm mà đã chẳng kiêng dè gì cả.”
“Chẳng qua là biết bản thân chỉ có chút nhan sắc, ly hôn xong không chịu nổi những ngày khốn khó nên mới muốn trèo cao nịnh bợ mà thôi.” Mạnh Tư Thần lộ vẻ ghê tởm: “Thậm chí còn dối trá lừa gạt tổng giám đốc Hoắc.”
Động tác trong tay Thẩm Tư Ninh khựng lại, cô ngẩng đầu, vẻ mặt không biểu cảm nhìn anh ta.
Nói không thất vọng là nói dối. Không ngờ con người lại có thể biến chất đến mức này.
Năm đó cô cứu ông cụ là chuyện ngoài ý muốn, sau đó gặp lại Mạnh Tư Thần, cô cứ ngỡ anh ta sẽ nhớ lại chuyện hai người cùng nhau chạy trốn khỏi bọn bắt cóc khi còn nhỏ. Ai ngờ anh ta lại quên sạch, ngay cả câu nói sau này anh sẽ cưới em khi đó cũng chẳng còn chút ấn tượng nào.
Chỉ còn mình cô nhớ mãi bao năm nay.
Về sau biết anh ta đã có bạch nguyệt quang, cô cũng dứt khoát rời đi. Cô tưởng đời này sẽ không còn liên quan gì nữa, không ngờ Nguyễn Thanh Thanh chạy trốn khỏi lễ cưới ra nước ngoài, ông cụ khẩn khoản van xin cô cứu vãn tình hình, cô mới kết hôn thay.
Dù sao cũng là ba năm. Không ngờ Mạnh Tư Thần lại thích đạp cô xuống tận bùn đến vậy.
Thẩm Tư Ninh khẽ cười, chút tình cảm cuối cùng cũng tan biến thành mây khói.
Hoắc Cảnh Xuyên cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc cô, nhưng không lên tiếng an ủi. Anh nhận ra Thẩm Tư Ninh là người rất hiếu thắng, không cần bất kỳ sự thương hại nào.
“Trong nhà có món đồ sứ nào chẳng phải do tôi tự tay làm, chỉ là anh ít về nhà, chưa bao giờ để ý.” Giọng cô lãnh đạm, không chút cảm xúc: “Còn về chuyện trèo cao nịnh bợ, tôi còn lâu mới so được với cô Nguyễn.”
Mạnh Tư Thần sững người. Nhưng thấy người phụ nữ trước mặt không hề hoảng loạn thanh minh, cũng không tức giận phản bác như anh ta tưởng, khiến những lời nói vừa nãy của anh ta trông chẳng khác gì một thằng hề.
Thực ra, Thẩm Tư Ninh chưa từng giấu diếm điều gì, chỉ là suốt ba năm qua, Mạnh Tư Thần luôn xem cô như không khí, cho rằng cô hám danh lợi, mượn ơn đòi báo đáp. Anh ta đâu có tâm trạng quan sát xem trong nhà có thêm vật gì trang trí.
Lâu dần, cô cũng chẳng buồn làm nữa.
Ký ức cũ ùa về khiến cô phân tâm, khiến món đồ gốm trong tay hơi lệch đi một chút.
“Các người còn chuyện gì nữa sao?” Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt xa cách, lạnh lùng.
Một ngày đẹp thế này, lại bị mấy người xúi quẩy phá hỏng.
Mạnh Tư Thần cứng họng, nói không nên lời. Trước nay Thẩm Tư Ninh luôn dịu dàng trước mặt anh ta, chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ như bây giờ. Khí thế ấy khiến anh ta hoàn toàn bị đè ép, không nói nên lời.
Nguyễn Thanh Thanh thì nghĩ tới cái tát mà Thẩm Tư Ninh từng tặng cô ta trước đó.
Đến giờ mặt cô ta vẫn còn vết đỏ, phải dùng phấn che mới dám ra ngoài!
Hoắc Cảnh Xuyên không nhịn được mỉa mai: “Xem nhầm ngọc trai thành đá vụn, tôi còn tưởng người thế nào mới có thể ngu ngốc đến vậy, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt. Thật sự có người chà đạp một viên ngọc, ôm khư khư một cục đá vỡ mà cho là bảo vật.”
Anh chăm chú nhìn đất sét: “Với năng lực của cô Thẩm, cô ấy không cần phải trèo cao nịnh bợ ai. Nếu muốn tự lập, các người e là không có chỗ đứng.”
Giọng anh lười biếng nhưng trầm thấp, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
“Tôi khuyên các người có gì thì nói nhanh, không thì cút. Đừng ở đây làm chướng mắt.”
Khó khăn lắm mới gần hoàn thành một món đồ gốm hoàn mỹ, sao có thể để bị phá hoại.
“Vậy nên tổng giám đốc Hoắc tốt nhất đừng để bị vài câu ba hoa lừa gạt.”
Ngay sau đó, Nguyễn Thanh Thanh rưng rưng đáng thương lắc đầu: “A Thần, sao anh lại nói cô ấy như thế. Cô ấy cũng có nỗi khổ riêng, hơn nữa mới vừa ly hôn thôi, trước khi ly hôn đã… Thôi, không nói nữa. Hai người chia tay mới vài hôm mà đã chẳng kiêng dè gì cả.”
“Chẳng qua là biết bản thân chỉ có chút nhan sắc, ly hôn xong không chịu nổi những ngày khốn khó nên mới muốn trèo cao nịnh bợ mà thôi.” Mạnh Tư Thần lộ vẻ ghê tởm: “Thậm chí còn dối trá lừa gạt tổng giám đốc Hoắc.”
Nói không thất vọng là nói dối. Không ngờ con người lại có thể biến chất đến mức này.
Năm đó cô cứu ông cụ là chuyện ngoài ý muốn, sau đó gặp lại Mạnh Tư Thần, cô cứ ngỡ anh ta sẽ nhớ lại chuyện hai người cùng nhau chạy trốn khỏi bọn bắt cóc khi còn nhỏ. Ai ngờ anh ta lại quên sạch, ngay cả câu nói sau này anh sẽ cưới em khi đó cũng chẳng còn chút ấn tượng nào.
Chỉ còn mình cô nhớ mãi bao năm nay.
Về sau biết anh ta đã có bạch nguyệt quang, cô cũng dứt khoát rời đi. Cô tưởng đời này sẽ không còn liên quan gì nữa, không ngờ Nguyễn Thanh Thanh chạy trốn khỏi lễ cưới ra nước ngoài, ông cụ khẩn khoản van xin cô cứu vãn tình hình, cô mới kết hôn thay.
Dù sao cũng là ba năm. Không ngờ Mạnh Tư Thần lại thích đạp cô xuống tận bùn đến vậy.
Hoắc Cảnh Xuyên cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc cô, nhưng không lên tiếng an ủi. Anh nhận ra Thẩm Tư Ninh là người rất hiếu thắng, không cần bất kỳ sự thương hại nào.
“Trong nhà có món đồ sứ nào chẳng phải do tôi tự tay làm, chỉ là anh ít về nhà, chưa bao giờ để ý.” Giọng cô lãnh đạm, không chút cảm xúc: “Còn về chuyện trèo cao nịnh bợ, tôi còn lâu mới so được với cô Nguyễn.”
Mạnh Tư Thần sững người. Nhưng thấy người phụ nữ trước mặt không hề hoảng loạn thanh minh, cũng không tức giận phản bác như anh ta tưởng, khiến những lời nói vừa nãy của anh ta trông chẳng khác gì một thằng hề.
Thực ra, Thẩm Tư Ninh chưa từng giấu diếm điều gì, chỉ là suốt ba năm qua, Mạnh Tư Thần luôn xem cô như không khí, cho rằng cô hám danh lợi, mượn ơn đòi báo đáp. Anh ta đâu có tâm trạng quan sát xem trong nhà có thêm vật gì trang trí.
Ký ức cũ ùa về khiến cô phân tâm, khiến món đồ gốm trong tay hơi lệch đi một chút.
“Các người còn chuyện gì nữa sao?” Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt xa cách, lạnh lùng.
Một ngày đẹp thế này, lại bị mấy người xúi quẩy phá hỏng.
Mạnh Tư Thần cứng họng, nói không nên lời. Trước nay Thẩm Tư Ninh luôn dịu dàng trước mặt anh ta, chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ như bây giờ. Khí thế ấy khiến anh ta hoàn toàn bị đè ép, không nói nên lời.
Nguyễn Thanh Thanh thì nghĩ tới cái tát mà Thẩm Tư Ninh từng tặng cô ta trước đó.
Đến giờ mặt cô ta vẫn còn vết đỏ, phải dùng phấn che mới dám ra ngoài!
Hoắc Cảnh Xuyên không nhịn được mỉa mai: “Xem nhầm ngọc trai thành đá vụn, tôi còn tưởng người thế nào mới có thể ngu ngốc đến vậy, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt. Thật sự có người chà đạp một viên ngọc, ôm khư khư một cục đá vỡ mà cho là bảo vật.”
Anh chăm chú nhìn đất sét: “Với năng lực của cô Thẩm, cô ấy không cần phải trèo cao nịnh bợ ai. Nếu muốn tự lập, các người e là không có chỗ đứng.”
Giọng anh lười biếng nhưng trầm thấp, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
“Tôi khuyên các người có gì thì nói nhanh, không thì cút. Đừng ở đây làm chướng mắt.”
Khó khăn lắm mới gần hoàn thành một món đồ gốm hoàn mỹ, sao có thể để bị phá hoại.
13
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
