0 chữ
Chương 34
Chương 34
Tô Lạc Thanh: "?"
Anh quay phim lao tới một cú thật nhanh, hấp tấp áp tai vào cửa.
Mọi người trong phòng khách: “...”
Hừm, mới sáng sớm đã làm cái gì vậy, no thật đấy.
Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm lại được mở ra.
Tô Lạc Thanh đứng ở cửa, tóc mềm oặt, sạch sẽ trơn mượt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng trẻo hồng hào hơn vừa nãy, trông như quả trứng vừa bóc vỏ, toàn thân chẳng khác nào vừa được xử lý một lượt từ đầu đến chân.
Trong lòng mọi người: [Yooo...]
Tô Lạc Thanh cúi đầu, mặt đỏ bừng, hơi lúng túng. Lục Cửu Thời ở phía sau khều vai cậu một cái:
“Đứng ngây ra đó làm gì, qua đi.”
“Anh phiền thật đấy.” Tô Lạc Thanh lầu bầu một câu, có chút ngượng ngùng bước vào bếp.
Lục Cửu Thời nhìn bóng lưng cậu, khẽ cong khóe môi.
Mỗi người có một thói quen ăn uống khác nhau, vì thế bữa sáng đều tự lo lấy phần mình.
Phân cảnh này, nếu đặt trong mấy chương trình hẹn hò khác, lẽ ra phải tràn đầy ám muội và khoe khoang tình cảm, vậy mà đến tay họ lại chỉ còn lý trí, độc lập và hiệu quả.
Lê Toa Toa chu đáo hỏi Tô Lạc Thanh và Lục Cửu Thời có muốn ăn sandwich không, cô có thể tiện tay làm giúp. Cả hai đều từ chối.
Tô Lạc Thanh thích ăn bữa sáng kiểu Trung hơn, cậu định tự làm.
Đang mở tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì, mắt cậu đảo một vòng, trong đầu chợt nảy ra một ý. Cậu huých cùi chỏ vào người Lục Cửu Thời:
“Anh muốn ăn gì?”
Lục Cửu Thời đứng bên cạnh cậu, cao hơn nửa cái đầu, nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống hỏi:
“Sao cơ?”
“Hừ, tôi nấu cho anh ăn nè.”
Lục Cửu Thời im lặng, bật cười khẽ:
“Bỗng nhiên tốt bụng vậy à?”
“Chứ sao, báo đáp công anh sấy tóc cho tôi còn gì.” Tô Lạc Thanh tỉnh bơ nói dối.
“Ồ.” Lục Cửu Thời không thương tiếc vạch trần: “Nhưng tôi sợ ăn phải món tối tăm của Tô Lạc Thanh.”
Tô Lạc Thanh khựng người lại.
“Anh... Anh nói cái gì vậy chứ, tay nghề nấu ăn của tôi cũng đâu tệ đến thế!”
“Thật à?” Lục Cửu Thời cười càng rõ:
“Vậy xem ra hôm nay tôi đúng là may mắn lắm rồi.”
Giọng trầm thấp kia cứ khiến người ta có cảm giác như đang chiều theo ý cậu, khiến mặt Tô Lạc Thanh tự dưng đỏ bừng.
Tim cậu đập nhanh hơn, miệng thì vẫn mạnh miệng:
“Tất nhiên rồi, ngồi qua bên kia đi.”
Lục Cửu Thời lần này ngoan ngoãn đáp một tiếng “Ờ”, vỗ nhẹ đầu cậu, nói “Cực quá”, rồi nghe lời rời khỏi bếp, vòng ra phía ngoài bàn bar.
Nhiệt trên mặt Tô Lạc Thanh vẫn chưa hạ xuống.
Cậu lấy một túi mì từ trong tủ lạnh ra, vừa vội vừa không tự nhiên liếc người kia một cái, lập tức quay mặt đi.
Không biết có phải cậu bị ảo giác hay không.
Sao nụ cười với giọng điệu của Lục Cửu Thời lại nhẹ nhàng đến thế?
Nếu là trước kia, chỉ cần thấy bộ dạng đó của hắn, cậu sẽ lập tức nghĩ hắn đang cố ý trêu ngươi. Nhưng giờ thì...
Không, không đúng, rất có thể, hoặc nói đúng hơn là nhất định vẫn là trêu ngươi.
Cậu cứ bám riết lấy Lục Cửu Thời, muốn cho tên thẳng đuột kia biết thế nào là sợ hãi, vậy mà Lục Cửu Thời lại dùng thái độ ám muội đáp lại, như muốn nói với cậu: “Tôi chẳng sợ gì hết.”
Nhất định là thế.
Tô Lạc Thanh sầm mặt, dập cửa tủ lạnh cái “rầm”.
Cậu cũng đâu có sợ!
Kế hoạch bị vạch trần cũng không làm lung lay được ý chí mặt dày của Tô Lạc Thanh. Cậu vẫn cứ làm theo dự định ban đầu.
Hai bát mì trộn dầu hành được bưng lên bàn, cậu cố ý nói:
“Phải biết quý trọng lương thực, ăn hết đó nha.”
Lục Cửu Thời tao nhã gắp một đũa mì, cúi đầu đưa vào miệng.
Tô Lạc Thanh thầm nghĩ, tên này cũng dễ bị lừa phết nhỉ. Chỉ thế thôi mà tin cậu thật sự muốn làm bữa sáng đàng hoàng cho hắn rồi. Ngây thơ ghê.
...
Rồi cậu nhìn thấy Lục Cửu Thời ăn đũa này nối tiếp đũa kia, thoắt cái đã gần vét sạch cả bát mì.
Tô Lạc Thanh sững người: “Ngon thật à?”
Anh quay phim lao tới một cú thật nhanh, hấp tấp áp tai vào cửa.
Mọi người trong phòng khách: “...”
Hừm, mới sáng sớm đã làm cái gì vậy, no thật đấy.
Nửa tiếng sau, cửa phòng tắm lại được mở ra.
Tô Lạc Thanh đứng ở cửa, tóc mềm oặt, sạch sẽ trơn mượt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng trẻo hồng hào hơn vừa nãy, trông như quả trứng vừa bóc vỏ, toàn thân chẳng khác nào vừa được xử lý một lượt từ đầu đến chân.
Trong lòng mọi người: [Yooo...]
Tô Lạc Thanh cúi đầu, mặt đỏ bừng, hơi lúng túng. Lục Cửu Thời ở phía sau khều vai cậu một cái:
“Đứng ngây ra đó làm gì, qua đi.”
“Anh phiền thật đấy.” Tô Lạc Thanh lầu bầu một câu, có chút ngượng ngùng bước vào bếp.
Lục Cửu Thời nhìn bóng lưng cậu, khẽ cong khóe môi.
Mỗi người có một thói quen ăn uống khác nhau, vì thế bữa sáng đều tự lo lấy phần mình.
Lê Toa Toa chu đáo hỏi Tô Lạc Thanh và Lục Cửu Thời có muốn ăn sandwich không, cô có thể tiện tay làm giúp. Cả hai đều từ chối.
Tô Lạc Thanh thích ăn bữa sáng kiểu Trung hơn, cậu định tự làm.
Đang mở tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì, mắt cậu đảo một vòng, trong đầu chợt nảy ra một ý. Cậu huých cùi chỏ vào người Lục Cửu Thời:
“Anh muốn ăn gì?”
Lục Cửu Thời đứng bên cạnh cậu, cao hơn nửa cái đầu, nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống hỏi:
“Sao cơ?”
“Hừ, tôi nấu cho anh ăn nè.”
Lục Cửu Thời im lặng, bật cười khẽ:
“Bỗng nhiên tốt bụng vậy à?”
“Chứ sao, báo đáp công anh sấy tóc cho tôi còn gì.” Tô Lạc Thanh tỉnh bơ nói dối.
Tô Lạc Thanh khựng người lại.
“Anh... Anh nói cái gì vậy chứ, tay nghề nấu ăn của tôi cũng đâu tệ đến thế!”
“Thật à?” Lục Cửu Thời cười càng rõ:
“Vậy xem ra hôm nay tôi đúng là may mắn lắm rồi.”
Giọng trầm thấp kia cứ khiến người ta có cảm giác như đang chiều theo ý cậu, khiến mặt Tô Lạc Thanh tự dưng đỏ bừng.
Tim cậu đập nhanh hơn, miệng thì vẫn mạnh miệng:
“Tất nhiên rồi, ngồi qua bên kia đi.”
Lục Cửu Thời lần này ngoan ngoãn đáp một tiếng “Ờ”, vỗ nhẹ đầu cậu, nói “Cực quá”, rồi nghe lời rời khỏi bếp, vòng ra phía ngoài bàn bar.
Nhiệt trên mặt Tô Lạc Thanh vẫn chưa hạ xuống.
Cậu lấy một túi mì từ trong tủ lạnh ra, vừa vội vừa không tự nhiên liếc người kia một cái, lập tức quay mặt đi.
Sao nụ cười với giọng điệu của Lục Cửu Thời lại nhẹ nhàng đến thế?
Nếu là trước kia, chỉ cần thấy bộ dạng đó của hắn, cậu sẽ lập tức nghĩ hắn đang cố ý trêu ngươi. Nhưng giờ thì...
Không, không đúng, rất có thể, hoặc nói đúng hơn là nhất định vẫn là trêu ngươi.
Cậu cứ bám riết lấy Lục Cửu Thời, muốn cho tên thẳng đuột kia biết thế nào là sợ hãi, vậy mà Lục Cửu Thời lại dùng thái độ ám muội đáp lại, như muốn nói với cậu: “Tôi chẳng sợ gì hết.”
Nhất định là thế.
Tô Lạc Thanh sầm mặt, dập cửa tủ lạnh cái “rầm”.
Cậu cũng đâu có sợ!
Kế hoạch bị vạch trần cũng không làm lung lay được ý chí mặt dày của Tô Lạc Thanh. Cậu vẫn cứ làm theo dự định ban đầu.
Hai bát mì trộn dầu hành được bưng lên bàn, cậu cố ý nói:
“Phải biết quý trọng lương thực, ăn hết đó nha.”
Lục Cửu Thời tao nhã gắp một đũa mì, cúi đầu đưa vào miệng.
Tô Lạc Thanh thầm nghĩ, tên này cũng dễ bị lừa phết nhỉ. Chỉ thế thôi mà tin cậu thật sự muốn làm bữa sáng đàng hoàng cho hắn rồi. Ngây thơ ghê.
...
Rồi cậu nhìn thấy Lục Cửu Thời ăn đũa này nối tiếp đũa kia, thoắt cái đã gần vét sạch cả bát mì.
Tô Lạc Thanh sững người: “Ngon thật à?”
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
