0 chữ
Chương 5
Chương 5
Người đàn ông bị cậu chọc cười, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
Chưa đợi đối phương trả lời, Tô Thành đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đưa tay bịt miệng anh lại, ngờ vực nói: "Suỵt! Muốn cua tôi thì ngoan ngoãn một chút, không được nói cho quản lý của tôi biết tôi đến đây đâu đấy."
Người đàn ông gỡ tay cậu ra, trong ánh mắt và chân mày đều là ý cười: "Được, không nói." Anh đưa tay đỡ Tô Thành để cậu không bị ngã: "Em thật sự không nhớ tôi à?"
Tô Thành ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt tan rã: "Nhớ chứ, anh... không phải là fan cuồng của tôi sao, yêu đến chết đi sống lại ấy." Cậu thuận thế vỗ vai người đàn ông: "Đồng chí nhỏ, tôi nói cho anh nghe nhé, theo đuổi thần tượng phải lý trí, không được làm bậy, nghe chưa?"
Thấy người đàn ông không trả lời, Tô Thành không cam tâm, hai tay đặt lên vai anh ra sức lay: "Nghe chưa, nghe chưa?"
"Được rồi, nghe rồi." Người đàn ông cười lắc đầu.
Lúc này Tô Thành đã say đến mức không còn tỉnh táo, được người đàn ông đỡ ngồi lại ghế cao, lại nói luyên thuyên một hồi.
Người đàn ông không ngắt lời cậu, nghe một lúc rồi mới đứng dậy đỡ cậu: "Đi thôi, về nhà."
Người đàn ông một tay ôm lấy Tô Thành, trước tiên đi đến bên bàn của mình. Anh thuận tay tháo chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đô trên cổ tay trái ném cho người bạn đang hóng kịch, rồi không ngoảnh đầu lại rời khỏi quán bar.
Phía sau vang lên tiếng huýt sáo của người bạn: "Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Giang tổng chơi vui vẻ nhé!"
Người đàn ông đỡ Tô Thành vào ghế sau, rồi cũng ngồi vào.
Chưa kịp ngồi vững, Tô Thành đột nhiên trèo lên người anh. Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, Tô Thành ôm cổ anh, trán cọ qua cọ lại trong hõm cổ anh: "Anh ơi, anh có thiếu bạn trai không?"
Giọng của Tô Thành mang theo sự non nớt như lông tơ mới mọc, giống như mái tóc mềm mại đang cọ vào cổ anh, vô tình khuấy động trái tim người đàn ông.
"Không phải em nói không ngủ với fan sao?" Người đàn ông quay đầu nhìn cậu.
Tô Thành đột nhiên ngẩng đầu, vòng tay ôm cổ càng chặt hơn, đáy mắt phủ một lớp sương mờ, đáng thương nhìn anh: "Nhưng tôi muốn cua anh, không được à?"
Người đàn ông vô thức nắm lấy cổ tay đang vòng trên cổ mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da mu bàn tay: "Được, về nhà rồi nói."
"Ồ." Tô Thành trở nên rất ngoan ngoãn, giữ nguyên tư thế ban nãy, tựa vào vai người đàn ông, ôm anh ngủ thϊếp đi.
Người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo Tô Thành, điều chỉnh một tư thế thoải mái cho cậu, rồi nói với tài xế: "Lái xe đi."
Chưa đợi đối phương trả lời, Tô Thành đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đưa tay bịt miệng anh lại, ngờ vực nói: "Suỵt! Muốn cua tôi thì ngoan ngoãn một chút, không được nói cho quản lý của tôi biết tôi đến đây đâu đấy."
Người đàn ông gỡ tay cậu ra, trong ánh mắt và chân mày đều là ý cười: "Được, không nói." Anh đưa tay đỡ Tô Thành để cậu không bị ngã: "Em thật sự không nhớ tôi à?"
Tô Thành ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt tan rã: "Nhớ chứ, anh... không phải là fan cuồng của tôi sao, yêu đến chết đi sống lại ấy." Cậu thuận thế vỗ vai người đàn ông: "Đồng chí nhỏ, tôi nói cho anh nghe nhé, theo đuổi thần tượng phải lý trí, không được làm bậy, nghe chưa?"
Thấy người đàn ông không trả lời, Tô Thành không cam tâm, hai tay đặt lên vai anh ra sức lay: "Nghe chưa, nghe chưa?"
Lúc này Tô Thành đã say đến mức không còn tỉnh táo, được người đàn ông đỡ ngồi lại ghế cao, lại nói luyên thuyên một hồi.
Người đàn ông không ngắt lời cậu, nghe một lúc rồi mới đứng dậy đỡ cậu: "Đi thôi, về nhà."
Người đàn ông một tay ôm lấy Tô Thành, trước tiên đi đến bên bàn của mình. Anh thuận tay tháo chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đô trên cổ tay trái ném cho người bạn đang hóng kịch, rồi không ngoảnh đầu lại rời khỏi quán bar.
Phía sau vang lên tiếng huýt sáo của người bạn: "Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, Giang tổng chơi vui vẻ nhé!"
Người đàn ông đỡ Tô Thành vào ghế sau, rồi cũng ngồi vào.
Chưa kịp ngồi vững, Tô Thành đột nhiên trèo lên người anh. Hai người chen chúc trong không gian chật hẹp, Tô Thành ôm cổ anh, trán cọ qua cọ lại trong hõm cổ anh: "Anh ơi, anh có thiếu bạn trai không?"
"Không phải em nói không ngủ với fan sao?" Người đàn ông quay đầu nhìn cậu.
Tô Thành đột nhiên ngẩng đầu, vòng tay ôm cổ càng chặt hơn, đáy mắt phủ một lớp sương mờ, đáng thương nhìn anh: "Nhưng tôi muốn cua anh, không được à?"
Người đàn ông vô thức nắm lấy cổ tay đang vòng trên cổ mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da mu bàn tay: "Được, về nhà rồi nói."
"Ồ." Tô Thành trở nên rất ngoan ngoãn, giữ nguyên tư thế ban nãy, tựa vào vai người đàn ông, ôm anh ngủ thϊếp đi.
Người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo Tô Thành, điều chỉnh một tư thế thoải mái cho cậu, rồi nói với tài xế: "Lái xe đi."
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
