0 chữ
Chương 25
Chương 25
Khi Tô Thành hồi phục ý thức, y tá đã rút kim ra và rời khỏi phòng.
Giang Dạ chậm rãi giúp cậu kéo quần lên, lại kiên nhẫn thắt chặt dây rút bên trong chiếc quần thể thao.
Trong phòng khám chỉ còn lại hai người, cậu vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào người Giang Dạ, bất động.
"Đỡ hơn chưa? Chúng ta chuẩn bị về thôi." Giang Dạ nói, định kéo chiếc áo vest đang trùm trên đầu cậu ra.
"Đừng!" Tô Thành giờ vừa hoảng loạn vừa nóng mặt, trạng thái chật vật và lòng tự trọng cao ngút khiến cậu hoàn toàn không thể gặp ai: "Vẫn chưa đỡ, không đi nổi."
"Được." Giang Dạ trùm kín áo lại, cũng không hỏi ý kiến cậu, trực tiếp cúi người, bế cậu lên theo cách tương tự.
Lần này Tô Thành không từ chối nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Giang Dạ, vùi đầu vào hõm vai anh.
Da thịt ở cổ Giang Dạ hơi lạnh, mặt cậu dán lên lại thấy có chút thoải mái, không nỡ buông ra.
Dù sao vừa nãy cũng đã ôm rồi, ôm thêm lần nữa cũng có mất miếng thịt nào đâu. Hôm nay cứ vứt cái mặt này đi đã, đợi đến ngày mai rồi mình lại nhặt về, giặt sạch thì vẫn sài tốt như thường.
Mặt đã bỏ nhà ra đi, hôm nay chớ mong chờ.
Giang Dạ bế thốc cậu vào xe, nhẹ nhàng đặt lên ghế sau. Anh định gỡ chiếc áo trên đầu cậu xuống: "Giờ không có ai, em cứ trùm kín thế không tốt đâu."
"Không cần, tôi thích thế này." Tô Thành vẫn còn ngượng ngùng, dù rằng cậu đã sớm xấu hổ chết đi được rồi.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của Giang Dạ: "Nhóc con, em đang thẹn thùng à?"
"Không có!" Mặt Tô Thành càng nóng hơn, cậu quay người lại, lưng đối diện với Giang Dạ: "Không nói ai bảo anh câm đâu."
"Được." Giang Dạ quay sang nói với tài xế: "Mở cửa sổ và bật điều hòa lấy gió ngoài."
Tô Thành cứ thế trùm áo dựa vào cửa sổ xe, có lẽ thuốc hạ sốt đã có tác dụng, cậu cảm thấy dễ chịu hơn, đầu cũng không còn nặng trịch như trước.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại, Giang Dạ mở cửa xe phía gần cậu: "Có cần tôi bế không?"
"Không cần." Tô Thành nhanh chân bước ra, trùm áo kín đầu nên cậu chỉ nhìn thấy mặt đất, đi thẳng vào thang máy. Đến khi cậu mò mẫm lấy chìa khóa nhà chuẩn bị mở cửa, Giang Dạ vẫn luôn theo sát phía sau.
Cậu vốn định mở cửa rồi nhanh chóng chui vào, chặn Giang Dạ ở ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm.
Tô Thành tự mình về phòng ngủ, vứt chiếc áo trên đầu sang một bên rồi chui vào chăn. Một cảm giác an toàn quen thuộc ập đến, quả nhiên giường vẫn là điểm đến cuối cùng của hạnh phúc.
Giang Dạ chậm rãi giúp cậu kéo quần lên, lại kiên nhẫn thắt chặt dây rút bên trong chiếc quần thể thao.
Trong phòng khám chỉ còn lại hai người, cậu vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào người Giang Dạ, bất động.
"Đỡ hơn chưa? Chúng ta chuẩn bị về thôi." Giang Dạ nói, định kéo chiếc áo vest đang trùm trên đầu cậu ra.
"Đừng!" Tô Thành giờ vừa hoảng loạn vừa nóng mặt, trạng thái chật vật và lòng tự trọng cao ngút khiến cậu hoàn toàn không thể gặp ai: "Vẫn chưa đỡ, không đi nổi."
"Được." Giang Dạ trùm kín áo lại, cũng không hỏi ý kiến cậu, trực tiếp cúi người, bế cậu lên theo cách tương tự.
Lần này Tô Thành không từ chối nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Giang Dạ, vùi đầu vào hõm vai anh.
Da thịt ở cổ Giang Dạ hơi lạnh, mặt cậu dán lên lại thấy có chút thoải mái, không nỡ buông ra.
Mặt đã bỏ nhà ra đi, hôm nay chớ mong chờ.
Giang Dạ bế thốc cậu vào xe, nhẹ nhàng đặt lên ghế sau. Anh định gỡ chiếc áo trên đầu cậu xuống: "Giờ không có ai, em cứ trùm kín thế không tốt đâu."
"Không cần, tôi thích thế này." Tô Thành vẫn còn ngượng ngùng, dù rằng cậu đã sớm xấu hổ chết đi được rồi.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của Giang Dạ: "Nhóc con, em đang thẹn thùng à?"
"Không có!" Mặt Tô Thành càng nóng hơn, cậu quay người lại, lưng đối diện với Giang Dạ: "Không nói ai bảo anh câm đâu."
"Được." Giang Dạ quay sang nói với tài xế: "Mở cửa sổ và bật điều hòa lấy gió ngoài."
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại, Giang Dạ mở cửa xe phía gần cậu: "Có cần tôi bế không?"
"Không cần." Tô Thành nhanh chân bước ra, trùm áo kín đầu nên cậu chỉ nhìn thấy mặt đất, đi thẳng vào thang máy. Đến khi cậu mò mẫm lấy chìa khóa nhà chuẩn bị mở cửa, Giang Dạ vẫn luôn theo sát phía sau.
Cậu vốn định mở cửa rồi nhanh chóng chui vào, chặn Giang Dạ ở ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm.
Tô Thành tự mình về phòng ngủ, vứt chiếc áo trên đầu sang một bên rồi chui vào chăn. Một cảm giác an toàn quen thuộc ập đến, quả nhiên giường vẫn là điểm đến cuối cùng của hạnh phúc.
2
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
