TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Tiếng chuông ngoài cửa vẫn không ngừng vang lên, Tô Thành nghĩ đến bà thím chưa từng gặp mặt mà đã cuống cuồng gọi điện thoại, nếu hôm nay cậu không mở cửa thì chắc chắn bà ấy sẽ gõ sập cửa nhà cậu mất.

Tô Thành hất chăn ra, cô đơn lạnh lẽo, sống không còn gì luyến tiếc.

Trên mảnh đất tươi đẹp giàu có này của Trung Hoa, có một loài sinh vật thần kỳ. Họ thích giúp đỡ người khác, hòa ái dễ gần, không ngại mưa gió, thân thiện với mọi người.

Họ lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, bắt được trộm vặt, đánh được gián chuột. Thậm chí còn tranh thủ giờ tan làm, mang đến cho bạn một phần hy vọng sắp hết hạn.

Họ có một cái tên vang dội – Bà thím Trung Hoa.

Bà thím thật tuyệt vời, bà thím khiến người ta đau lòng.

Tô Thành gần như dùng hết chút sức lực cuối cùng, vùng vẫy bò dậy khỏi giường mở cửa, mắt cũng không còn sức mở ra: “Cháu đã nói rồi, cháu thật sự không cần bánh trôi."

"Bánh trôi?" Một giọng nam trầm ấm vang lên: "Muốn ăn thì hôm khác tôi dẫn đi ăn nhưng hôm nay không được."

Tô Thành bị giật mình mở mắt bởi giọng nói quen thuộc, một người đàn ông mặc bộ vest thẳng thớm đứng trước mặt cậu, mang theo làn gió thoang thoảng mùi gỗ tùng, khiến bộ não hỗn loạn của cậu tỉnh táo hơn một chút: "Anh... Sao anh lại đến đây?"

Giang Dạ đưa tay lên định sờ trán Tô Thành, người sau vô thức lùi lại nửa bước, nhưng vẫn không tránh khỏi lòng bàn tay lạnh lẽo của Giang Dạ.

"Đi bệnh viện với tôi." Giang Dạ cau mày, trông có vẻ rất tức giận, nắm lấy cổ tay cậu định kéo đi.

Toàn thân Tô Thành đều bủn rủn, tay còn lại bám vào khung cửa cố gắng giãy giụa: "Tôi không sao, không cần đi bệnh viện."

"Không đi?"

"Không đi, làm phiền Giang tổng về cho." Tô Thành bây giờ chỉ muốn ngủ.

Cậu vừa định đóng cửa quay vào phòng, lại bị Giang Dạ đẩy cửa ra, ôm ngang bế bổng lên.

Tô Thành trong lòng và thân thể đồng thời hẫng một nhịp, vùng vẫy trong vòng tay Giang Dạ: "Anh thả tôi xuống, lỡ bị người ta chụp được thì ngày mai lên hot search đấy!"

"Xe đã đợi dưới lầu rồi, sắp đến nơi rồi." Giang Dạ không đáp lời thỉnh cầu của Tô Thành, chỉ ôm lấy gáy cậu, nhẹ nhàng ấn vào ngực mình: "Dù có bị người ta chụp được thì tôi cũng có khả năng dẹp chuyện này xuống."

Giang Dạ bế Tô Thành lên xe, ngồi cạnh cậu ở hàng ghế sau, còn cẩn thận khoác chiếc áo vest cắt may tinh tế lên người cậu, thuận thế kéo đầu Tô Thành tựa vào vai mình: "Cố gắng một chút, sắp đến nơi rồi."

2

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.