0 chữ
Chương 13
Chương 13
Nhưng lời an ủi của cậu không đạt được hiệu quả như mong đợi, tiếng khóc của Đường Đường trở nên xé lòng xé phổi: "Cố gắng bao nhiêu năm như vậy, còn không nhanh bằng người ta ngủ với đạo diễn lớn một đêm, nguyên tắc và nỗ lực có ích gì chứ!"
Lúc này Tô Thành đã không biết phải an ủi thế nào nữa, cậu đưa nốt nửa gói khăn giấy còn lại cho Đường Đường: "Tùy em nghĩ sao thì nghĩ đi."
Nói xong, Tô Thành đứng dậy, đi về phía cửa thang máy.
"Anh Tô Thành!" Phía sau truyền đến giọng nói nũng nịu mang theo tiếng nức nở của Đường Đường: "Nếu để anh ngủ với một ông chủ già một đêm rồi cho anh làm Ảnh đế, anh có thỏa hiệp không?"
Nghe thấy hai chữ "Ảnh đế", đáy lòng Tô Thành nhói lên, từ này đối với cậu mà nói, mang theo quá nhiều chuyện cũ không muốn ai nhắc đến.
Ngày đêm mong nhớ, mới gọi là khắc cốt ghi tâm.
Cửa thang máy tự động mở ra trước mặt cậu, mang theo cơn gió khô hanh của tiết trời cuối thu, thổi qua chiếc áo bông Tô Thành mặc từ nhà Giang Dạ, trên đó vẫn còn vương mùi hương gỗ tùng của người đàn ông trưởng thành kia.
Tô Thành một tay đút túi quần, quay lưng về phía Đường Đường, giơ tay kia lên, khẽ vẫy vẫy, rồi bước vào thang máy.
…
Trong một tuần sau đó, Tô Thành liên tiếp phỏng vấn mấy công ty giải trí, nhưng vì cậu chỉ muốn đóng phim truyền hình hoặc điện ảnh, không muốn chấp nhận việc lăng xê, nên đều bị các công ty giải trí từ chối thẳng thừng.
Mà Tinh Vực Media sắp đóng cửa đến nơi rồi, nếu không tìm được công ty phù hợp, có lẽ cậu sẽ phải đối mặt với việc thất nghiệp.
Tối hôm qua Tô Thành lại nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty quản lý, hôm đó trời vừa hay đổ mưa, người quản lý của công ty đó trực tiếp ném cho cậu một đoạn kịch bản dầm mưa để cậu diễn.
Tô Thành đứng dưới mưa lớn hai tiếng đồng hồ, kết quả đổi lại được câu trả lời “Cậu không được". Đến cuối cùng cậu ngay cả sức lực để tranh cãi cho mình cũng không còn.
Công ty quản lý đó ở thành phố bên cạnh, Tô Thành lại mù đường, đi theo định vị mà vẫn phải mất bốn tiếng đồng hồ mới lái xe về đến nhà.
Khi cậu mở cửa nhà, bộ quần áo ướt sũng trên người đã khô từ bao giờ. Cậu mệt mỏi rã rời, tắm rửa xong liền lên giường ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại inh ỏi của Mỹ Lâm đánh thức.
"Thằng nhãi ranh, có phải cậu lại không muốn sống nữa rồi không hả!" Dù chỉ qua điện thoại, Tô Thành vẫn cảm nhận được cơn giận dữ của Mỹ Lâm.
Lúc này Tô Thành đã không biết phải an ủi thế nào nữa, cậu đưa nốt nửa gói khăn giấy còn lại cho Đường Đường: "Tùy em nghĩ sao thì nghĩ đi."
Nói xong, Tô Thành đứng dậy, đi về phía cửa thang máy.
"Anh Tô Thành!" Phía sau truyền đến giọng nói nũng nịu mang theo tiếng nức nở của Đường Đường: "Nếu để anh ngủ với một ông chủ già một đêm rồi cho anh làm Ảnh đế, anh có thỏa hiệp không?"
Nghe thấy hai chữ "Ảnh đế", đáy lòng Tô Thành nhói lên, từ này đối với cậu mà nói, mang theo quá nhiều chuyện cũ không muốn ai nhắc đến.
Cửa thang máy tự động mở ra trước mặt cậu, mang theo cơn gió khô hanh của tiết trời cuối thu, thổi qua chiếc áo bông Tô Thành mặc từ nhà Giang Dạ, trên đó vẫn còn vương mùi hương gỗ tùng của người đàn ông trưởng thành kia.
Tô Thành một tay đút túi quần, quay lưng về phía Đường Đường, giơ tay kia lên, khẽ vẫy vẫy, rồi bước vào thang máy.
…
Trong một tuần sau đó, Tô Thành liên tiếp phỏng vấn mấy công ty giải trí, nhưng vì cậu chỉ muốn đóng phim truyền hình hoặc điện ảnh, không muốn chấp nhận việc lăng xê, nên đều bị các công ty giải trí từ chối thẳng thừng.
Mà Tinh Vực Media sắp đóng cửa đến nơi rồi, nếu không tìm được công ty phù hợp, có lẽ cậu sẽ phải đối mặt với việc thất nghiệp.
Tối hôm qua Tô Thành lại nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty quản lý, hôm đó trời vừa hay đổ mưa, người quản lý của công ty đó trực tiếp ném cho cậu một đoạn kịch bản dầm mưa để cậu diễn.
Công ty quản lý đó ở thành phố bên cạnh, Tô Thành lại mù đường, đi theo định vị mà vẫn phải mất bốn tiếng đồng hồ mới lái xe về đến nhà.
Khi cậu mở cửa nhà, bộ quần áo ướt sũng trên người đã khô từ bao giờ. Cậu mệt mỏi rã rời, tắm rửa xong liền lên giường ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại inh ỏi của Mỹ Lâm đánh thức.
"Thằng nhãi ranh, có phải cậu lại không muốn sống nữa rồi không hả!" Dù chỉ qua điện thoại, Tô Thành vẫn cảm nhận được cơn giận dữ của Mỹ Lâm.
2
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
