TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

"Mấy người nghĩ nhiều thật đấy." Tống Nhiễm vừa ngáp vừa bước về phía cầu thang, nói: "Cháu chỉ đang nói vài người hầu cháu thấy chướng mắt thôi mà."

Nói rồi, cô phủi mông bỏ đi.

Tống Khinh Ngữ sững sờ đứng chết trân tại chỗ, một hơi nghẹn lại không lên không xuống, về đến phòng tức giận đập vỡ một bộ ấm trà.

Trên tầng hai, trong phòng ngủ.

Đàn piano của Tống Khinh Ngữ vừa bị chuyển đi, đồ dùng phòng ngủ mới đã được khiêng vào ngay lập tức, hơn mười người hầu tất bật ra vào, rất nhanh đã sắp xếp xong xuôi.

Chỉ là trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa ngọt gắt, ngửi vào thấy đau đầu.

Tống Nhiễm mở toang cửa sổ, lúc này WeChat trên điện thoại bỗng đổ chuông, cô bật người lên giường, dựa vào gối nhận cuộc gọi video.

Đó là cuộc gọi từ nước ngoài, tín hiệu rất chập chờn. Sau khi kết nối thì giật lag, không nhìn rõ hình ảnh.

Tống Nhiễm lại nhảy xuống giường mở máy tính trong phòng, mười ngón tay nhảy múa điên cuồng trên bàn phím, vài dòng code lướt qua, mạng lập tức ổn định trở lại.

Một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hiện ra trong tầm mắt, lông mày thanh mảnh, môi đỏ mọng, ngay cả khi cách màn hình, vẫn có thể cảm nhận được sức hút từ ngũ quan của người phụ nữ.

Giáo quan khu 7, Hồng Điệp.

"Có thời gian nghe điện thoại của người ta, xem ra là đến nơi rồi, đồ vô lương tâm nhà cậu, vậy mà không đợi người ta về rồi mới đi." Hồng Điệp nheo đôi mắt đào hoa dài hẹp lại vẻ trách cứ, trông như đang tủi thân, đau lòng lắm.

Tống Nhiễm đã miễn nhiễm với sắc đẹp của cô ta rồi.

"Nếu đợi cậu về, chuyến này e là tôi sẽ không thuận lợi như vậy đâu."

Hồng Điệp bất mãn: "Cậu sợ người ta đi theo cậu đến thế cơ à?"

"Đương nhiên là không phải." Tống Nhiễm lắc đầu, vẻ mặt trở nên hơi nghiêm túc: “Nói gì thì nói, Z77 xảy ra chuyện ở khu chúng ta, tôi có trách nhiệm không thể chối cãi, trong tình hình này, tôi cần cậu ở lại Tam Giác Xám giúp tôi."

Hồng Điệp lập tức được dỗ đến mức vui như nở hoa.

"Ôi chao, cậu nói sớm đi chứ, Hồng Chuẩn đã nhờ người ta giúp rồi, người ta nhất định sẽ dốc hết sức mà!"

Nghe cái giọng kẹo kéo nũng nịu của cô ta, Tống Nhiễm nổi hết cả da gà, sau đó lại bị Hồng Điệp cứ quấn lấy hỏi chuyện về phong tục tập quán của Hoa Quốc.

Đang nói chuyện thì Tống Nhiễm bỗng cảm giác một ánh mắt rình mò từ phía sau dán lên người mình.

Chân mày cô sắc lại, cúp điện thoại, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía cửa. Người hầu gái vội vàng cúi đầu xuống.

"Đại tiểu thư, lão gia gọi cô xuống ăn cơm."

Tống Nhiễm giữ thần nhìn cô ta hai giây, đứng dậy ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Nhìn bóng dáng cô biến mất, người hầu gái quay người đi vào một căn phòng khác, Diệp Mỹ Ngọc đang đợi sẵn ở đó.

"Phu nhân, cô ấy không biết đang gọi điện cho ai, nghe giọng là nữ, cũng không nói lý do sao đột nhiên quay về."

Sắc mặt Diệp Mỹ Ngọc khó coi.

Ban đầu bà ta cho người động thủ, tưởng Tống Nhiễm chết từ lâu rồi, không ngờ lại bình an vô sự lớn đến vậy, còn tự mình chạy về nhà nữa!

Sao số cô ta dai thế! Tống Nhiễm ở Tống gia vốn dĩ chẳng có chỗ đứng, còn về đây làm gì? Lẽ nào là vì gia sản?

Sắc mặt Diệp Mỹ Ngọc lập tức căng thẳng.

Bà ta trừng mắt nhìn người hầu gái trước mặt: “Được, cô tiếp tục để mắt đến cô ấy đi, nếu nghe ngóng được chuyện gì, lập tức nói cho tôi biết."

8

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.