0 chữ
Chương 79
Chương 79
Hai người vào vị trí. Máy quay bắt đầu hoạt động.
Tiền sảnh của Thịnh gia, nơi có cột chạm khắc, xà vẽ màu.
Tà áo màu xanh nhạt với tay áo rộng như mây trôi của Thịnh Nghi khẽ ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, bước đi nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua.
Nàng chậm rãi bước đến, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng, hệt như bậc trên không giận mà uy.
"Thịnh An, chuyện hôm nay, em không định giải thích cho ta à?"
"Em không có gì để giải thích cả..."
"Dừng!" Câu thoại đầu tiên của Tống Khinh Ngữ còn chưa nói hết, đạo diễn Quách đã hô "Dừng", sắc mặt cô ta cứng đờ, nhìn qua với vẻ mờ mịt.
Giọng điệu của đạo diễn Quách vô cùng nghiêm khắc, lại là quát mắng trước bao người, sắc mặt Tống Khinh Ngữ lập tức đỏ bừng lên, vội vàng điều chỉnh lại tư thế của mình: “...Tôi biết rồi ạ, đạo diễn Quách!"
"Diễn lại!"
Máy quay đã vào vị trí, cảnh vừa rồi được diễn lại.
Tống Khinh Ngữ ngước mắt nhìn Tống Nhiễm, ánh mắt đối phương một mảng đen kịt, đáy mắt điểm xuyết chút trêu tức và chế giễu, hệt như đang nhìn một tên hề, đây căn bản không phải là ánh mắt của Thịnh Nghi!
Tống Khinh Ngữ ngây người, đạo diễn Quách liền hô "Dừng" lần nữa.
Lần này đến cả phó đạo diễn cũng không chịu nổi nữa, bước tới quát mắng: "Tống Khinh Ngữ, cô bị làm sao vậy? Đang ngẩn người ra đấy à?
Đây đâu phải lần đầu cô đóng phim đâu, sao phong độ lại tệ thế hả?"
"Tôi..." Tống Khinh Ngữ nghiến răng ken két, lại không nói nên lời, cô ta chằm chằm nhìn Tống Nhiễm, trong mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Rõ ràng Tống Nhiễm là cố tình! Nhưng rõ ràng gần đây cô ta không hề chọc tức gì đến Tống Nhiễm mà, vì sao cô ấy lại nhắm vào cô ta như vậy chứ!
Còn chưa kịp nghĩ thông, lần quay thứ ba đã bắt đầu, lần này Tống Nhiễm không cố ý trêu chọc Tống Khinh Ngữ nữa, chỉ diễn bình thường, nhưng cô ta vẫn không tiếp được, lại một lần nữa bị hô "Dừng".
Đạo diễn Quách từ lúc đầu mặt mày khó coi, giờ đã lộ rõ vẻ cực kỳ bất mãn với Tống Khinh Ngữ.
Ông bàn với tổ đạo diễn: "Cảm xúc của vai nữ ba mãi không tới, không thể quay được.
Hay là mình đừng đóng giả nữa, thử đánh thật xem có khơi dậy được cảm xúc của cô ấy không."
"Đánh thật ư?" Sắc mặt Tống Khinh Ngữ biến đổi kịch liệt, cô kêu lên: "Không được!" Lời vừa dứt, cô ta liền lãnh trọn mấy "ánh mắt hình viên đạn" từ tổ đạo diễn. Đạo diễn Quách thậm chí còn có suy nghĩ muốn đuổi việc cô ta ngay lập tức.
Mạnh Sanh đang "hóng dưa" không nhịn được cười khẩy một tiếng: "Cái cô Tống Khinh Ngữ này, ở nhà làm công chúa quen rồi hả?
Cứ tưởng ra lệnh một tiếng là ai cũng phải răm rắp nghe theo sao?"
Cũng chỉ là một cái tát thôi mà. Cô ta NG bao nhiêu lần, làm cả đống nhân viên phải lãng phí thời gian theo.
Đến lượt mình chịu thiệt thòi một tí thì không chịu nổi rồi à?
Ngay cả Mạnh Sanh, người đã đạt đến vị trí như hôm nay, ở đoàn phim cũng chưa từng làm mình làm mẩy.
Đôi khi, vì theo đuổi hiệu quả, cô ấy có thể hy sinh bản thân mà không chút do dự. Còn Tống Khinh Ngữ thì tâm trạng đã ở bên bờ vực sụp đổ rồi.
Ở nhà bị Tống Nhiễm đánh lén thì thôi đi, sao làm việc cũng phải ăn đòn vậy?
"Tôi phải gọi điện, tôi muốn gọi cho bố!" Tống Khinh Ngữ quẳng chiếc khăn trong tay xuống, lập tức thò tay vào túi xách của người quản lý để tìm điện thoại.
Tiền sảnh của Thịnh gia, nơi có cột chạm khắc, xà vẽ màu.
Tà áo màu xanh nhạt với tay áo rộng như mây trôi của Thịnh Nghi khẽ ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, bước đi nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua.
Nàng chậm rãi bước đến, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng, hệt như bậc trên không giận mà uy.
"Thịnh An, chuyện hôm nay, em không định giải thích cho ta à?"
"Em không có gì để giải thích cả..."
"Dừng!" Câu thoại đầu tiên của Tống Khinh Ngữ còn chưa nói hết, đạo diễn Quách đã hô "Dừng", sắc mặt cô ta cứng đờ, nhìn qua với vẻ mờ mịt.
Giọng điệu của đạo diễn Quách vô cùng nghiêm khắc, lại là quát mắng trước bao người, sắc mặt Tống Khinh Ngữ lập tức đỏ bừng lên, vội vàng điều chỉnh lại tư thế của mình: “...Tôi biết rồi ạ, đạo diễn Quách!"
Máy quay đã vào vị trí, cảnh vừa rồi được diễn lại.
Tống Khinh Ngữ ngước mắt nhìn Tống Nhiễm, ánh mắt đối phương một mảng đen kịt, đáy mắt điểm xuyết chút trêu tức và chế giễu, hệt như đang nhìn một tên hề, đây căn bản không phải là ánh mắt của Thịnh Nghi!
Tống Khinh Ngữ ngây người, đạo diễn Quách liền hô "Dừng" lần nữa.
Lần này đến cả phó đạo diễn cũng không chịu nổi nữa, bước tới quát mắng: "Tống Khinh Ngữ, cô bị làm sao vậy? Đang ngẩn người ra đấy à?
Đây đâu phải lần đầu cô đóng phim đâu, sao phong độ lại tệ thế hả?"
"Tôi..." Tống Khinh Ngữ nghiến răng ken két, lại không nói nên lời, cô ta chằm chằm nhìn Tống Nhiễm, trong mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Rõ ràng Tống Nhiễm là cố tình! Nhưng rõ ràng gần đây cô ta không hề chọc tức gì đến Tống Nhiễm mà, vì sao cô ấy lại nhắm vào cô ta như vậy chứ!
Đạo diễn Quách từ lúc đầu mặt mày khó coi, giờ đã lộ rõ vẻ cực kỳ bất mãn với Tống Khinh Ngữ.
Ông bàn với tổ đạo diễn: "Cảm xúc của vai nữ ba mãi không tới, không thể quay được.
Hay là mình đừng đóng giả nữa, thử đánh thật xem có khơi dậy được cảm xúc của cô ấy không."
"Đánh thật ư?" Sắc mặt Tống Khinh Ngữ biến đổi kịch liệt, cô kêu lên: "Không được!" Lời vừa dứt, cô ta liền lãnh trọn mấy "ánh mắt hình viên đạn" từ tổ đạo diễn. Đạo diễn Quách thậm chí còn có suy nghĩ muốn đuổi việc cô ta ngay lập tức.
Mạnh Sanh đang "hóng dưa" không nhịn được cười khẩy một tiếng: "Cái cô Tống Khinh Ngữ này, ở nhà làm công chúa quen rồi hả?
Cũng chỉ là một cái tát thôi mà. Cô ta NG bao nhiêu lần, làm cả đống nhân viên phải lãng phí thời gian theo.
Đến lượt mình chịu thiệt thòi một tí thì không chịu nổi rồi à?
Ngay cả Mạnh Sanh, người đã đạt đến vị trí như hôm nay, ở đoàn phim cũng chưa từng làm mình làm mẩy.
Đôi khi, vì theo đuổi hiệu quả, cô ấy có thể hy sinh bản thân mà không chút do dự. Còn Tống Khinh Ngữ thì tâm trạng đã ở bên bờ vực sụp đổ rồi.
Ở nhà bị Tống Nhiễm đánh lén thì thôi đi, sao làm việc cũng phải ăn đòn vậy?
"Tôi phải gọi điện, tôi muốn gọi cho bố!" Tống Khinh Ngữ quẳng chiếc khăn trong tay xuống, lập tức thò tay vào túi xách của người quản lý để tìm điện thoại.
13
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
