TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 67
Chương 67

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Phong Minh khi nhìn Mạnh Sanh ở bên cạnh, đồ ngốc cũng nhìn ra được, nữ thần của anh ta chính là Mạnh Sanh.

"Đi đi đi, đừng nói bậy!"

Phong Minh rất sợ Tống Nhiễm phá hỏng hình tượng anh tuấn tiêu sái của mình trước mặt nữ thần.

Anh ta chộp lấy Mạnh Sanh, xin xong chữ ký còn chụp chung mấy tấm ảnh.

Lúc này Tống Nhiễm chợt nhớ ra: Quý Tư Tư hình như cũng là fan của Mạnh Sanh thì phải?

Vậy thì xin ít chữ ký vậy.

Tống Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt sáng trong lướt qua một vòng trên bàn, cuối cùng rút ra một tập tài liệu dùng để kê cốc nước.

Đối diện với ánh mắt Phó Nam Thành nhìn tới, Tống Nhiễm hỏi: "Ừm, cái này có dùng được không?"

Phó Nam Thành khẽ nhếch cằm.

"Giấy lộn."

"Ồ."

Tống Nhiễm bèn tiện tay đưa cái "giấy lộn" kia cho Mạnh Sanh: “Tớ có một người bạn cùng phòng khá thích cậu, ký ít chữ lên đây cho tớ đi."

"Ký bao nhiêu đây?"

Mạnh Sanh nhìn chằm chằm tập tài liệu lớn như vậy, lâm vào trầm tư.

Tống Nhiễm nói: "Tùy tâm trạng cậu, dù sao cũng cố gắng ký nhiều chút."

"OK."

Trong phòng chờ lập tức ai nấy bận việc nấy.

Còn Quách Đạo nhìn cảnh này, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp.

Kia chính là hợp đồng ký kết của họ, qua miệng Phó tổng lại trở thành mấy tờ giấy lộn.

Còn cô bé bình thường rất xinh đẹp kia, lại cầm tập tài liệu trị giá tám chữ số này ném cho nữ thần quốc dân Mạnh Sanh bảo cô ấy ký nhiều chữ chút.

Là ông ta chưa ngủ dậy, hay thế giới này trở nên huyền huyễn rồi đây?

Quách Đạo nhìn ánh mắt Tống Nhiễm, ngầm trở nên kính trọng, rất muốn tiếp tục hỏi cô có hứng thú ký hợp đồng với đoàn phim không, nhưng nhìn cả căn phòng đầy những ông lớn, vẫn tạm thời chọn im miệng.

Phó Nam Thành tay cầm một cây bút máy kim loại khẽ xoay xoay, ánh mắt rơi trên người cô gái đối diện.

Động tác xoay bút dừng lại.

Giọng nói anh ôn hòa: "Cô quen biết nhiều người thật đấy."

...

Ánh mắt chẳng hề gây áp lực, thậm chí có thể nói là ôn hòa rơi trên người mình, Tống Nhiễm đối diện với mắt anh ta.

Trong khoảnh khắc có cảm giác như mọi thứ đều bị nhìn thấu.

Tống Nhiễm bình tĩnh giải thích qua loa một tiếng: "Cô ấy quay phim thường xuyên đi nước ngoài, gặp tình cờ thôi."

Cũng chẳng đề cập chuyện mình từng làm cascadeur ở nước ngoài.

"Ừm."

Phó Nam Thành làm ra vẻ mặt như vừa chợt nhận ra, một bên lông mày khẽ nhướng lên, nói rất nghiêm túc: "Thật đúng là trùng hợp thật đấy nhỉ."

...

Sao lúc nào cũng cảm giác người này đang cà khịa mình nhỉ?

Nói xong, hai người lại rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Phong Minh xin xong chữ ký đi tới, cùng với Phó Nam Thành và Quách Đạo ký một bản hợp đồng.

Trong suốt thời gian đó cũng không né tránh Tống Nhiễm và Mạnh Sanh.

Mạnh Sanh cũng không ngờ tới người hâm mộ tới từ kinh thành này của mình vừa ra tay đã khoa trương như vậy.

Khoản đầu tư tám chữ số mà mắt cũng không chớp lấy một cái.

Hơn nữa nhìn mối quan hệ giữa hai người đàn ông này, người thật sự làm chủ chắc hẳn là người lạnh lùng ít nói kia.

Đang suy nghĩ, ánh mắt cô ấy bỗng rơi xuống người Tống Nhiễm.

"Hai người quen nhau thế nào?"

Câu hỏi y hệt, trong một ngày phải trả lời tới hai lần.

Tống Nhiễm mở miệng là nói: "À, anh ấy là giáo sư của Đại học Tống Thành chúng tớ, tớ là trợ giảng của anh ấy."

Mạnh Sanh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, chắc không đấy?

3

0

2 tháng trước

22 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.