TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49

Cảnh Diên cười lạnh: "Sao cô ta nói gì cậu cũng tin thế?"

"Thế đéo phải bố mày tận mắt nhìn thấy à!"

Phùng Diễm tức đến mức văng tục, cậu ta chỉ mạnh vào vai Cảnh Diên: “Cảnh Diên, cậu đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì đâu, đừng có để bị một con đàn bà xoay như chong chóng thế chứ!"

Cảnh Diên tức điên lên: “Tống Nhiễm cái dáng vẻ ngạo mạn ngang ngược đó, từ khi về Tống gia thì khắp nơi bắt nạt Khinh Ngữ, cậu có thấy trong phòng bệnh không, Tống tiên sinh là bố ruột của Tống Nhiễm đó, còn hận không thể để Tống Nhiễm chết ở nước ngoài..."

Thấy hắn cố chấp không nghe, Phùng Diễm cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Phùng Diễm ngắt lời Cảnh Diên: "Cậu có biết vì sao chị Nhiễm lại ức hϊếp Tống Khinh Ngữ không?"

"Tống Khinh Ngữ có nói cho cậu biết, cô ta chỉ là con rơi của Tống gia thôi à?"

Cảnh Diên sững lại: "Cậu nói gì cơ?"

"Cậu tự liệu mà làm đi!"

Phùng Diễm không muốn nói thêm nữa, chuyến này cậu ta đến đây là vì Cảnh Diên, nhưng nếu hắn cứ cố chấp bênh vực Tống Khinh Ngữ, thì sau này cậu ta cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Phùng Diễm quay đầu bỏ đi. Trên hành lang, Cảnh Diên nhìn theo bóng lưng cậu ta, vẻ mặt phức tạp.

Ngày hôm sau. Tống Nhiễm vừa ngáp vừa bước về phía tòa nhà văn phòng, chiếc điện thoại trong túi cứ rung liên tục kể từ khi cô mở máy. Đúng vậy.

Tối qua Tống Thừa Phong cứ gọi điện cho cô mãi, cô thấy phiền nên tắt máy luôn.

Tuy Phó Nam Thành vẫn chưa bắt đầu dạy, nhưng Tống Nhiễm dù sao cũng đã nhận lương, có làm biếng thì ít nhất cũng phải vác mặt đến chứ.

Chỉ là hôm nay...

Khi Tống Nhiễm đến, Phó Nam Thành không có ở đó, cô còn chưa kịp bước vào trong thì đã nghe thấy tiếng nói đầy phấn khích vọng lại từ hành lang bên ngoài.

"Đệt!

Thuốc này thật sự là do Chấp Thuật làm ra hả!"

"Chấp Thuật thật sự ở Tống Thành à, Phó Tổng, anh có biết Chấp Thuật ở đâu không!"

"Lần này tôi đến đây nhất định phải tìm được cô ấy!"

"Loại thuốc này quả là thần diệu!"

"Sư phụ của tôi, Viện sĩ Từ, ông ấy đã tự tay kiểm nghiệm rồi, loại thuốc này tuyệt đối không có vấn đề gì cả, Phó tiên sinh, nếu anh không cần dùng gấp, hay là cho tôi mượn về nghiên cứu vài ngày đi?"

Phong Minh nghe vậy véo tai: "Này, tôi nói này, người của Viện nghiên cứu các cậu ai nấy cũng khinh đời, chẳng thèm nói chuyện với ai tử tế."

"Sao lại lòi ra cái kẻ lập dị như cậu thế?"

Trì Quân hừ một tiếng: "Tôi còn chưa phải người lập dị nhất đâu!"

"Ngoài cậu ra còn ai nữa hả?"

"Đương nhiên là vị..." Trì Quân suýt buột miệng, nhưng đến nơi lại nuốt ngược lời vào bụng: “Ối, có phải phòng này không?"

"Vào trong rồi nói!"

Cậu ta vươn tay đẩy một cái, cửa mở toang: “Có người trong này à!"

Phong Minh giơ ngón cái chỉ về phía Phó Nam Thành: "Đây là trợ lý nhỏ mới của cậu ấy, có chìa khóa phòng này, chắc là đến rồi."

"Tống Nhiễm đâu rồi?"

--------

Tống Nhiễm mặt không cảm xúc ngồi xổm trong phòng vệ sinh. Nghĩ một chút, cô đã hiểu ra ngay.

Phó Nam Thành có liên lạc với người của Viện nghiên cứu ở Kinh Thành, đã gửi thuốc của cô đến Viện nghiên cứu, tên nhóc Trì Quân kia nhìn ra là do cô làm, thế là lập tức đuổi thẳng đến Tống Thành.

Tống Nhiễm chỉ thấy ngứa răng, có xung động muốn ra ngoài đè tên nhóc Trì Quân kia xuống đất đánh một trận. Cô nhấc chân đá nhẹ vào cửa phòng vệ sinh.

Cốp một tiếng. Rõ ràng mang theo vài phần bực bội và khó chịu.

3

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.