0 chữ
Chương 28
Chương 28
"Ưng!"
Cơn đau dữ dội ập đến, Tống Khinh Ngữ nhận ra có gì đó không đúng, đồng tử chợt co rút lại.
Tống Nhiễm "xoạt" một tiếng xé băng dính, động tác nhanh gọn quấn từng vòng từng vòng quanh cổ tay cô ta.
Quấn xong, cô ấy lật chiếc khăn lên, giáng một cái tát.
"Khinh Ngữ muội muội, đến chơi à?"
"Cứu mạng..." Tống Khinh Ngữ cuối cùng cũng thở được, mở mắt ra liền nhìn thấy Nghiêm Nhụy và Nguyễn Lan Lan bị trói như bánh chưng trên đất.
Hai người trợn mắt: “Huhu!"
Tống Khinh Ngữ lập tức hiểu ra mình bị lừa rồi, cô ta nghiến chặt răng: "Tôi không biết cô đang nói gì! Cô thả tôi ra!"
Tống Nhiễm tặc lưỡi một tiếng: "Nhưng tôi còn chưa nói mà, làm sao cậu biết tôi muốn nói gì?"
Tống Khinh Ngữ: "..."
Xong rồi, bị đánh cho ngớ ngẩn rồi.
Giây tiếp theo, cô ta đối diện với đôi mắt cười híp lại của Tống Nhiễm, cô ấy nắm lấy tóc cô ta, chỉnh mặt cô ta vào một vị trí tốt.
Đáy mắt Tống Khinh Ngữ đầy vẻ kinh hoàng: "Cô muốn làm gì! Tôi nói cho cô biết, cô dám động vào tôi, bố sẽ không tha cho cô đâu!"
Tống Nhiễm người tàn nhẫn, ít lời, xé băng dính dán lên miệng Tống Khinh Ngữ.
Dán xong, cô ấy giáng liền mấy cái tát.
"U u u..."
Bốp--
"Cái tát này là thay mặt mấy chú cảnh sát thanh lọc mạng lưới."
"Cái tát này là đánh vì cậu mồm phun phân đầy, tùy tiện vu khống người khác."
"Cái tát này phạt vì cậu thả “chó” đi cắn người."
"Cái tát này là vì cậu ra vẻ chảnh chọe, chiếm dụng không gian công cộng gây bất tiện cho các bạn học sinh ra vào ký túc xá."
"Cái tát này, là đánh vì cậu dám uy hϊếp tôi. Khinh Ngữ muội muội, là em thấy chị già rồi không cầm nổi dao nữa, hay là em “bay” rồi?"
Ba cái tát, Tống Nhiễm dùng hết sức, đánh xong, Tống Khinh Ngữ như con búp bê rách nát ngã xuống đất, hai bên mặt mấy vết tát đỏ tươi, cả đầu ong ong.
Tống Nhiễm, đúng là đồ điên!
Tống Nhiễm ngồi xổm xuống, cũng chẳng quan tâm cô ta có nghe thấy hay không, thì thầm bên tai cô ta: "Khinh Ngữ muội muội, hôm nay chỉ là cho em một bài học nhỏ thôi, nếu em còn giở trò trước mặt chị nữa, chị đảm bảo, thân phận con rơi của em, và chuyện mẹ em năm đó làm tiểu tam quyến rũ Tống Thừa Phong, sẽ chỉ trong một đêm truyền khắp cả Tống Thành!"
"Ồ, suýt nữa quên mất, cậu không phải lăn lộn trong giới giải trí sao, biết đâu “độ hot” lần này, còn có thể giúp cậu “diều gặp gió”, một phát nổi tiếng!"
Đồng tử Tống Khinh Ngữ chợt co rút lại, một luồng hàn khí xuyên suốt từ dưới lên trên, cô ta đau đớn khóc lóc sụt sịt: "Không...
em sai rồi, chị Tống Nhiễm, em sai rồi, em sau này sẽ không bao giờ nói xấu chị nữa huhu..."
Tống Nhiễm cười rồi buông tay ra.
"Huhu huhuhu!"
Nguyễn Lan Lan bị trói ở bên cạnh sợ hãi rằng người tiếp theo là mình, đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai.
Quý Tư Tư xé băng dính trên miệng cô ta ra, Nguyễn Lan Lan vừa khóc vừa la lên nói: "Tống Nhiễm, xin lỗi! Chúng tôi biết lỗi rồi!
Chúng tôi xóa rồi, chúng tôi xóa hết bài viết rồi!"
"Không chỉ xóa! Chúng tôi đăng bài lại, chúng tôi xin lỗi cậu!"
"Vậy thì đăng đi!"
Lục Phỉ và Quý Tư Tư sợ họ giở trò, sau khi đưa điện thoại cho họ, thì đứng bên cạnh canh chừng.
Quý Tư Tư hừ lạnh: "Xin lỗi cho có chút thành ý đi! Trước hết giới thiệu bản thân!"
Nguyễn Lan Lan mặt trắng bệch gật đầu, rất nhanh, hai bài viết liền được đăng lên:
Cơn đau dữ dội ập đến, Tống Khinh Ngữ nhận ra có gì đó không đúng, đồng tử chợt co rút lại.
Tống Nhiễm "xoạt" một tiếng xé băng dính, động tác nhanh gọn quấn từng vòng từng vòng quanh cổ tay cô ta.
Quấn xong, cô ấy lật chiếc khăn lên, giáng một cái tát.
"Khinh Ngữ muội muội, đến chơi à?"
"Cứu mạng..." Tống Khinh Ngữ cuối cùng cũng thở được, mở mắt ra liền nhìn thấy Nghiêm Nhụy và Nguyễn Lan Lan bị trói như bánh chưng trên đất.
Hai người trợn mắt: “Huhu!"
Tống Khinh Ngữ lập tức hiểu ra mình bị lừa rồi, cô ta nghiến chặt răng: "Tôi không biết cô đang nói gì! Cô thả tôi ra!"
Tống Nhiễm tặc lưỡi một tiếng: "Nhưng tôi còn chưa nói mà, làm sao cậu biết tôi muốn nói gì?"
Tống Khinh Ngữ: "..."
Xong rồi, bị đánh cho ngớ ngẩn rồi.
Giây tiếp theo, cô ta đối diện với đôi mắt cười híp lại của Tống Nhiễm, cô ấy nắm lấy tóc cô ta, chỉnh mặt cô ta vào một vị trí tốt.
Tống Nhiễm người tàn nhẫn, ít lời, xé băng dính dán lên miệng Tống Khinh Ngữ.
Dán xong, cô ấy giáng liền mấy cái tát.
"U u u..."
Bốp--
"Cái tát này là thay mặt mấy chú cảnh sát thanh lọc mạng lưới."
"Cái tát này là đánh vì cậu mồm phun phân đầy, tùy tiện vu khống người khác."
"Cái tát này phạt vì cậu thả “chó” đi cắn người."
"Cái tát này là vì cậu ra vẻ chảnh chọe, chiếm dụng không gian công cộng gây bất tiện cho các bạn học sinh ra vào ký túc xá."
"Cái tát này, là đánh vì cậu dám uy hϊếp tôi. Khinh Ngữ muội muội, là em thấy chị già rồi không cầm nổi dao nữa, hay là em “bay” rồi?"
Ba cái tát, Tống Nhiễm dùng hết sức, đánh xong, Tống Khinh Ngữ như con búp bê rách nát ngã xuống đất, hai bên mặt mấy vết tát đỏ tươi, cả đầu ong ong.
Tống Nhiễm ngồi xổm xuống, cũng chẳng quan tâm cô ta có nghe thấy hay không, thì thầm bên tai cô ta: "Khinh Ngữ muội muội, hôm nay chỉ là cho em một bài học nhỏ thôi, nếu em còn giở trò trước mặt chị nữa, chị đảm bảo, thân phận con rơi của em, và chuyện mẹ em năm đó làm tiểu tam quyến rũ Tống Thừa Phong, sẽ chỉ trong một đêm truyền khắp cả Tống Thành!"
"Ồ, suýt nữa quên mất, cậu không phải lăn lộn trong giới giải trí sao, biết đâu “độ hot” lần này, còn có thể giúp cậu “diều gặp gió”, một phát nổi tiếng!"
Đồng tử Tống Khinh Ngữ chợt co rút lại, một luồng hàn khí xuyên suốt từ dưới lên trên, cô ta đau đớn khóc lóc sụt sịt: "Không...
em sai rồi, chị Tống Nhiễm, em sai rồi, em sau này sẽ không bao giờ nói xấu chị nữa huhu..."
Tống Nhiễm cười rồi buông tay ra.
Nguyễn Lan Lan bị trói ở bên cạnh sợ hãi rằng người tiếp theo là mình, đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai.
Quý Tư Tư xé băng dính trên miệng cô ta ra, Nguyễn Lan Lan vừa khóc vừa la lên nói: "Tống Nhiễm, xin lỗi! Chúng tôi biết lỗi rồi!
Chúng tôi xóa rồi, chúng tôi xóa hết bài viết rồi!"
"Không chỉ xóa! Chúng tôi đăng bài lại, chúng tôi xin lỗi cậu!"
"Vậy thì đăng đi!"
Lục Phỉ và Quý Tư Tư sợ họ giở trò, sau khi đưa điện thoại cho họ, thì đứng bên cạnh canh chừng.
Quý Tư Tư hừ lạnh: "Xin lỗi cho có chút thành ý đi! Trước hết giới thiệu bản thân!"
Nguyễn Lan Lan mặt trắng bệch gật đầu, rất nhanh, hai bài viết liền được đăng lên:
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
