0 chữ
Chương 3
Chương 3: Mục tiêu công lược đầu tiên
Bình thường bọn họ được nuôi thả, chỉ khi nguyên chủ cần ra lệnh mới lộ diện một lần, còn lại để mặc cho họ tác oai tác quái, cũng chính vì vậy mà họ dần có ý phản nghịch.
Sau khi nam nữ chính nguyên tác chết, câu chuyện vẫn chưa dừng lại.
Trong thời gian thả Ma Tôn ra, cơ thể nguyên chủ đã suy yếu, bị đám đồ đệ phản bội đâm lén, nguyên nhân cụ thể thì Yến Kiều không rõ.
Nguyên chủ bị nhốt trong địa lao không thấy ánh mặt trời, đám đồ đệ phong ấn linh lực của nàng, ngày đêm hành hạ khiến nàng sống không bằng chết.
Bọn họ kế thừa tính tàn bạo của nguyên chủ, dù là rút gân, ép ăn cổ trùng hay cho uống thuốc độc thì cuối cùng vẫn sẽ cho nàng đan dược giữ mạng.
Đám đồ đệ ai nấy đều thâm hiểm nhưng cũng không đồng lòng, sau khi hợp lực bắt giữ nguyên chủ thì lại nội đấu không ngừng, để rồi bị nguyên chủ nắm bắt thời cơ, phá vỡ phong ấn, mang theo thân thể gần như tàn phế đồng quy vu tận cùng ba người.
Người ngoài muốn gϊếŧ nàng, đồ đệ cũng muốn gϊếŧ nàng.
Một thân một mình thay đổi cục diện, những hình phạt đẫm máu ấy vẫn không thể rời khỏi đầu óc Yến Kiều, nàng cảm thấy nằm yên chờ chết còn thiết thực hơn: “Ngươi chỉ cho ta thông tin nhưng lại không nói có cách gì để phá giải kết cục sao?”
Nếu thật sự không có cách xoay chuyển thì Yến Kiều một không có tu vi, hai chẳng có gan, nhìn kiểu gì cũng là đường chết.
[Tất nhiên là có.] Giọng hệ thống rất đỗi êm tai, khiến một người mê giọng như Yến Kiều cũng thấy dễ chịu: [Ký chủ cần công lược mục tiêu để tăng giá trị hảo cảm, thay đổi cốt truyện thì sẽ nhận được tu vi của nguyên chủ.]
Yến Kiều nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, nếu thật sự có thể thừa kế tu vi của nguyên chủ, lại còn có hệ thống nhắc nhở tình tiết thì chỉ cần về sau nàng không làm bậy, đồng thời cảnh giác đám đồ đệ là được rồi.
Dù sau này có kẻ muốn gϊếŧ nàng thì nàng cũng có vốn liếng để không sợ hãi.
[Mục tiêu công lược đầu tiên, Đại đồ đệ của nguyên chủ, Mạnh Thanh Từ, đã được mở khóa, ký chủ có thể kiểm tra giá trị hảo cảm bất cứ lúc nào.]
Gió khẽ thổi qua, lá cây chậm rãi rơi xuống, âm thanh nhẹ nhàng bị tiếng chim hót lấn át, mấy con chim từ rừng trúc bay vυ"t lên không trung.
“Xin Tông chủ tha tội!” Do Yến Kiều làm rơi chén trà, tên tiểu tỳ bên cạnh hoảng hốt quỳ xuống, giọng run rẩy, thân thể cũng run bần bật như sàng gạo: “Vừa nãy Mạnh Đại sư huynh đưa trà cho nô tài, nô tài cố ý để nguội bớt rồi mới dâng lên Tông chủ, không biết nước trà vẫn còn nóng.”
Sau khi nam nữ chính nguyên tác chết, câu chuyện vẫn chưa dừng lại.
Trong thời gian thả Ma Tôn ra, cơ thể nguyên chủ đã suy yếu, bị đám đồ đệ phản bội đâm lén, nguyên nhân cụ thể thì Yến Kiều không rõ.
Nguyên chủ bị nhốt trong địa lao không thấy ánh mặt trời, đám đồ đệ phong ấn linh lực của nàng, ngày đêm hành hạ khiến nàng sống không bằng chết.
Bọn họ kế thừa tính tàn bạo của nguyên chủ, dù là rút gân, ép ăn cổ trùng hay cho uống thuốc độc thì cuối cùng vẫn sẽ cho nàng đan dược giữ mạng.
Đám đồ đệ ai nấy đều thâm hiểm nhưng cũng không đồng lòng, sau khi hợp lực bắt giữ nguyên chủ thì lại nội đấu không ngừng, để rồi bị nguyên chủ nắm bắt thời cơ, phá vỡ phong ấn, mang theo thân thể gần như tàn phế đồng quy vu tận cùng ba người.
Một thân một mình thay đổi cục diện, những hình phạt đẫm máu ấy vẫn không thể rời khỏi đầu óc Yến Kiều, nàng cảm thấy nằm yên chờ chết còn thiết thực hơn: “Ngươi chỉ cho ta thông tin nhưng lại không nói có cách gì để phá giải kết cục sao?”
Nếu thật sự không có cách xoay chuyển thì Yến Kiều một không có tu vi, hai chẳng có gan, nhìn kiểu gì cũng là đường chết.
[Tất nhiên là có.] Giọng hệ thống rất đỗi êm tai, khiến một người mê giọng như Yến Kiều cũng thấy dễ chịu: [Ký chủ cần công lược mục tiêu để tăng giá trị hảo cảm, thay đổi cốt truyện thì sẽ nhận được tu vi của nguyên chủ.]
Yến Kiều nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, nếu thật sự có thể thừa kế tu vi của nguyên chủ, lại còn có hệ thống nhắc nhở tình tiết thì chỉ cần về sau nàng không làm bậy, đồng thời cảnh giác đám đồ đệ là được rồi.
[Mục tiêu công lược đầu tiên, Đại đồ đệ của nguyên chủ, Mạnh Thanh Từ, đã được mở khóa, ký chủ có thể kiểm tra giá trị hảo cảm bất cứ lúc nào.]
Gió khẽ thổi qua, lá cây chậm rãi rơi xuống, âm thanh nhẹ nhàng bị tiếng chim hót lấn át, mấy con chim từ rừng trúc bay vυ"t lên không trung.
“Xin Tông chủ tha tội!” Do Yến Kiều làm rơi chén trà, tên tiểu tỳ bên cạnh hoảng hốt quỳ xuống, giọng run rẩy, thân thể cũng run bần bật như sàng gạo: “Vừa nãy Mạnh Đại sư huynh đưa trà cho nô tài, nô tài cố ý để nguội bớt rồi mới dâng lên Tông chủ, không biết nước trà vẫn còn nóng.”
10
0
1 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
