0 chữ
Chương 20
Chương 20: Vết thương của con có đỡ hơn chút nào chưa?
Nàng không tham lam, những món dễ mang theo và giấu được, không quá gây chú ý trong phạm vi có thể chọn lựa.
Lúc Mạnh Thanh Từ bước vào liền thấy Yến Kiều như một con chuột đồng tích trữ lương thực, đang chọn lựa nhét từng món vào túi không gian.
Yến Kiều đến khá vội, không kịp thay y phục, cũng tháo bỏ hết trâm cài và kiểu tóc phức tạp, chỉ dùng một dải lụa cột sơ mái tóc dài, vài lọn tóc mai ngắn buông xuống vai theo động tác của nàng.
Nàng mặc một bộ áo váy mỏng màu đỏ tía ánh hồng, khoác hờ hững trên người, vai gầy và xương quai xanh rõ ràng mờ mờ ẩn hiện qua lớp lụa mỏng.
Lúc này không có ai ở đây, gương mặt thanh tú của nàng mang theo nụ cười nhạt, đôi mắt sáng rực rỡ, quan sát món bảo vật kỳ lạ trong tay với vẻ hứng thú, nốt chu sa giữa chân mày đỏ tươi khiến nàng trông như một tiểu tiên đồng lạc bước xuống trần gian.
Một số bảo vật được đặt ở nơi cao, khi tu vi đạt đến trình độ nhất định thì có thể lấy từ xa, nhưng Yến Kiều vẫn chưa làm được điều đó nên chỉ có thể nghĩ cách kéo thang gỗ bên cạnh rồi từng bước leo lên.
Nàng vừa định lấy cuộn lụa trắng trước mặt, đầu ngón tay còn chưa chạm tới thì cuộn lụa đã tự động bay lên, lướt qua nàng rồi bay thẳng xuống bên dưới.
Yến Kiều nhìn theo hướng của cuộn lụa, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Mạnh Thanh Từ cầm lấy pháp bảo cuộn lụa trắng, nhướng mày, đáy mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, động tác ban nãy không hề nhẹ, vậy mà hắn vẫn thong thả hành lễ.
“Sư tôn nửa đêm tới Tàng Bảo Các là vì điều gì?”
Yến Kiều bước đến gần hắn, Mạnh Thanh Từ nhìn thấy càng rõ hơn, dưới lớp lụa mỏng kia còn có thể thấy được sợi dây đỏ vòng qua cổ, kéo dài xuống tận ngực.
Mạnh Thanh Từ thu ánh mắt lại.
“Thanh Từ đến đây làm gì?” Yến Kiều không hoảng hốt, nàng giữ vững tinh thần, chủ động hỏi ngược lại.
“Đệ tử vừa tìm lại được Tuyền Cơ thảo, vừa mới đặt về chỗ cũ thì thấy sư tôn ở đây...” Mạnh Thanh Từ liếc nhìn cái thang gỗ sau lưng Yến Kiều, như đang suy nghĩ điều gì: “Leo thang.”
Thỉnh thoảng Yến Kiều cũng tự hỏi không biết mình may mắn hay xui xẻo, chưa nói đến chuyện đột nhiên nửa đêm đến Tàng Bảo Các là hành vi kỳ lạ đến mức nào, chỉ riêng việc không nhận ra sự hiện diện của Mạnh Thanh Từ cũng đủ khiến hắn sinh nghi rồi.
Đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, lập tức chuyển chủ đề: “Vết thương của con có đỡ hơn chút nào chưa?”
Lúc Mạnh Thanh Từ bước vào liền thấy Yến Kiều như một con chuột đồng tích trữ lương thực, đang chọn lựa nhét từng món vào túi không gian.
Yến Kiều đến khá vội, không kịp thay y phục, cũng tháo bỏ hết trâm cài và kiểu tóc phức tạp, chỉ dùng một dải lụa cột sơ mái tóc dài, vài lọn tóc mai ngắn buông xuống vai theo động tác của nàng.
Nàng mặc một bộ áo váy mỏng màu đỏ tía ánh hồng, khoác hờ hững trên người, vai gầy và xương quai xanh rõ ràng mờ mờ ẩn hiện qua lớp lụa mỏng.
Lúc này không có ai ở đây, gương mặt thanh tú của nàng mang theo nụ cười nhạt, đôi mắt sáng rực rỡ, quan sát món bảo vật kỳ lạ trong tay với vẻ hứng thú, nốt chu sa giữa chân mày đỏ tươi khiến nàng trông như một tiểu tiên đồng lạc bước xuống trần gian.
Nàng vừa định lấy cuộn lụa trắng trước mặt, đầu ngón tay còn chưa chạm tới thì cuộn lụa đã tự động bay lên, lướt qua nàng rồi bay thẳng xuống bên dưới.
Yến Kiều nhìn theo hướng của cuộn lụa, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Mạnh Thanh Từ cầm lấy pháp bảo cuộn lụa trắng, nhướng mày, đáy mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, động tác ban nãy không hề nhẹ, vậy mà hắn vẫn thong thả hành lễ.
“Sư tôn nửa đêm tới Tàng Bảo Các là vì điều gì?”
Yến Kiều bước đến gần hắn, Mạnh Thanh Từ nhìn thấy càng rõ hơn, dưới lớp lụa mỏng kia còn có thể thấy được sợi dây đỏ vòng qua cổ, kéo dài xuống tận ngực.
“Thanh Từ đến đây làm gì?” Yến Kiều không hoảng hốt, nàng giữ vững tinh thần, chủ động hỏi ngược lại.
“Đệ tử vừa tìm lại được Tuyền Cơ thảo, vừa mới đặt về chỗ cũ thì thấy sư tôn ở đây...” Mạnh Thanh Từ liếc nhìn cái thang gỗ sau lưng Yến Kiều, như đang suy nghĩ điều gì: “Leo thang.”
Thỉnh thoảng Yến Kiều cũng tự hỏi không biết mình may mắn hay xui xẻo, chưa nói đến chuyện đột nhiên nửa đêm đến Tàng Bảo Các là hành vi kỳ lạ đến mức nào, chỉ riêng việc không nhận ra sự hiện diện của Mạnh Thanh Từ cũng đủ khiến hắn sinh nghi rồi.
Đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, lập tức chuyển chủ đề: “Vết thương của con có đỡ hơn chút nào chưa?”
11
0
1 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
