TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 9.2

Đường Vân Noãn vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cũng không quan tâm vết thương đang băng bó dở, túm lấy băng gạc quấn đại lên cổ, sải bước đến bên giường, nhìn thẳng vào bé gái vừa tỉnh dậy đang rụt rè, dịu giọng hỏi: "Cháu tên là gì?"

Ở dưới tầng hầm, cô đã lật tung tất cả hồ sơ trẻ em được lưu trữ trong tủ hồ sơ, nhưng không có bức ảnh nào trùng khớp với khuôn mặt của bé gái trước mặt này.

Cơ sở ngầm được thiết kế giống như bệnh viện, ngoài một tủ hồ sơ, chỉ có bé gái đang nằm trong buồng oxy kín.

Và một chiếc điện thoại di động của cha đứa trẻ nằm trơ trọi trên sàn nhà sạch sẽ không một hạt bụi.

Ngoài ra, không còn bất kỳ sinh vật hay thông tin nào khác.

Cô bé lạ mặt chớp chớp mắt, mấp máy môi, dường như muốn giới thiệu bản thân, nhưng chỉ phát ra vài tiếng thở yếu ớt.

Đôi mắt e dè phủ một màn sương mù, vô thức đưa tay lên vuốt cổ họng, nhìn hai người lớn và một đứa trẻ đang tò mò bên cạnh với vẻ mặt hoang mang.

"Cháu không nói được sao?" Đường Vân Noãn trực tiếp xác nhận với cô bé. Mí mắt cô bé đỏ lên, gật đầu bối rối, dáng vẻ đáng thương khiến họ không khỏi động lòng trắc ẩn.

"Cháu có thấy một người đàn ông trung niên nào không, tóc đen điểm nhiều sợi bạc, đeo kính, bên cạnh mũi có nốt ruồi không?" Đường Vân Noãn hỏi.

Cô bé suy nghĩ cẩn thận, rồi lắc đầu.

Hy vọng tan vỡ, Đường Vân Noãn và Liễu Tri Tương đều có chút thất vọng.

"Thôi, cháu nghỉ ngơi cho khỏe đã." Đường Vân Noãn từ bỏ việc hỏi han, chuyển sang hỏi: "Cháu có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?"

Cô bé vẫn lắc đầu.

Nữu Nữu thấy mẹ và dì Đường còn có việc cần bàn bạc, liền chủ động giơ tay đề nghị: "Mẹ, dì Đường, hai người có việc thì cứ đi làm đi, con sẽ ở đây chăm sóc em ấy."

Vẻ mặt hăng hái của bé con khiến Đường Vân Noãn mềm lòng, nhỏ nhẹ hỏi lại: "Con chắc chắn con có thể chăm sóc em ấy chứ?"

Nữu Nữu gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên rồi! Con rất giỏi chăm sóc người khác!"

Đường Vân Noãn chọn tin tưởng: "Được, vậy dì và mẹ con nói chuyện một chút."

Nữu Nữu nghiêm túc chào: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Bọn trẻ ở lại trên xe, hai người lớn lần lượt xuống xe, cũng không đi đâu xa, vòng ra phía đầu xe rồi dừng lại.

Vừa nãy Liễu Tri Tương hỏi liên tục, lúc này lại im lặng, yên lặng chỉnh lại băng gạc được quấn lỏng lẻo, thắt thành một chiếc nơ xinh xắn.

Liễu Tri Tương đứng quá gần, Đường Vân Noãn cảm thấy không thoải mái, ngay sau khi vết thương được băng bó xong liền lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lấy ra một chiếc điện thoại đầy vết xước từ trong túi, đưa cho Liễu Tri Tương: "Đây là thứ tôi tìm thấy ở tầng hầm, là điện thoại cha tôi mang theo khi rời khỏi khu bảo hộ."

Liễu Tri Tương nhận lấy, mở vài ứng dụng, bên trong trống trơn.

Ngoại trừ một ứng dụng định vị đang mở, có vài lịch sử địa điểm dừng chân, không còn thông tin nào khác.

"Điện thoại còn ở đây, chẳng phải chứng tỏ giáo sư Đường nhất định đã đến đây sao?"

"Có thể là vậy."

Đường Vân Noãn nhíu mày: "Nếu cha đã đến đây, tại sao lại cố tình để điện thoại lại? Nếu ông ấy chưa đến, vậy bây giờ ông ấy có thể đang gặp nguy hiểm, bị ép buộc làm việc, tất nhiên cũng có thể là vô tình làm rơi điện thoại. Nhưng khả năng này rất nhỏ, ông ấy luôn cẩn thận, bình thường sẽ không phạm sai lầm sơ đẳng như vậy."

Nếu bây giờ ông ấy vẫn là con người tỉnh táo, Đường Vân Noãn cho rằng khả năng ông ấy làm rơi điện thoại gần như bằng không.

Nếu ông ấy đã...

Vậy thì lại là chuyện khác.

Liễu Tri Tương mở ứng dụng định vị, xem địa điểm dừng chân đầu tiên được ghi lại, đó là phòng nghiên cứu riêng của giáo sư Đường mà cô đã từng đến vài lần, là nơi nổi tiếng trong giới nghiên cứu, rất nhiều người làm trong ngành này đều muốn có cơ hội vào đây làm việc.

Liễu Tri Tương từng nhận được lời mời làm việc của phòng nghiên cứu này, nhưng vì bất đồng quan điểm, cộng thêm sự phản đối kịch liệt của bà nội ở nhà, nên đã từ chối cơ hội quý giá này.

"Hay là, đến đó xem sao." Liễu Tri Tương đưa giao diện điện thoại cho Đường Vân Noãn xem.

Đường Vân Noãn vẻ mặt phức tạp, khoanh tay hỏi: "Không phải là nếu không tìm thấy cha tôi, cô sẽ không chịu đến nơi trú ẩn đấy chứ?"

"Cô tìm cha có việc gì quan trọng sao?"

Liễu Tri Tương cứng người, lắc đầu, không từ bỏ việc ngụy biện không thuyết phục: "Không, không phải."

Đường Vân Noãn hít sâu một hơi, vạch trần sự ngụy biện của cô: "Lúc này rồi, cô còn cần thiết phải như vậy sao? Có gì mà không thể nói thẳng ra sao?"

Liễu Tri Tương cắn môi, cụp mắt không nhìn vào mắt cô.

"Nếu như cô cứ giữ thái độ này, tôi sẽ lập tức đưa cô trở về nơi trú ẩn." Đường Vân Noãn thực sự tức không nhịn nổi, hiện tại đã là thời đại của xác sống hoành hành, thế giới đều phát sinh chuyển biến to lớn, làm sao mà cái người này vẫn một mực cứng đầu như vậy, vẫn là không chịu nói ra một lời nào cả.

Tiếp tục che giấu, đẩy qua đẩy lại như vậy thú vị lắm sao.

"Vậy còn chị."

13

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.