TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 49

Ăn cơm xong, Tống Tầm Xuân liền gọi họ về phòng: "Ngày mai Việt ca nhi về nhà mẹ đẻ phải đi sớm, hai đứa tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, đừng dậy muộn, Hoài Chi, con nhớ kỹ, đừng để quên đồ gì, chìa khóa cũng mang theo, để tránh lúc các con về nhà không có ai."

Thẩm Hoài Chi đứng dậy đồng ý, cùng Lâm Việt về phòng tắm rửa.

Xa nhà chưa đầy hai ngày, nỗi nhớ trong lòng Lâm Việt đã dâng trào, không những nhớ cha nương đệ đệ ở nhà, mà còn nhớ cả chiếc giường trong phòng mình, hoa cỏ trong sân, thậm chí cả những quả dưa chuột vừa mới trồng ở vườn rau trước cửa.

Vừa nghĩ đến sáng mai có thể về nhà, Lâm Việt nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cũng không biết cha nương y có nhớ y không, có làm đồ ăn ngon cho y không, đệ đệ y có cùng nương y ôm nhau khóc không...

Thẩm Hoài Chi nằm ở phía ngoài, thấy Lâm Việt mãi không ngủ được, không khỏi đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng y: "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi, không thì sáng mai không dậy nổi đâu."

Lâm Việt thở dài nói: "Ta muốn ngủ, nhưng ta không ngủ được."

Tay Thẩm Hoài Chi từ trong chăn đưa qua, từ từ vuốt ve lưng Lâm Việt, nhẹ giọng nói: "Như vậy có dễ ngủ hơn không, mau ngủ đi, không thì sáng mai về nhà không có tinh thần cha nương ngươi sẽ lo lắng đấy."

Lâm Việt từ lúc có trí nhớ đến nay vẫn là lần đầu tiên được người khác dỗ ngủ, nhưng bất ngờ lại không hề ghét, cơn buồn ngủ cũng theo những cái vuốt ve từ từ dâng lên, lẩm bẩm nói: "Vậy ta ngủ đây, lỡ như sáng mai ta không tỉnh ngươi nhớ gọi ta."

Thẩm Hoài Chi không chút động tĩnh lại gần thêm một chút, giọng điệu mang theo vẻ trấn an: "Biết rồi, ngủ đi, ta sẽ nhớ."

Qua một lát không nghe thấy Lâm Việt nói gì, chỉ có tiếng thở đều đều, lúc Thẩm Hoài Chi cúi đầu không để ý tóc mai chạm vào má Lâm Việt, làm y lẩm bẩm một tiếng.

Lâm Việt trong mơ để tránh cảm giác ngứa ngáy trên má, dịch đầu về phía trước một chút, vừa hay nép vào cổ Thẩm Hoài Chi.

Hơi thở dịu dàng phả vào cổ, hơi thở Thẩm Hoài Chi trầm xuống, nhắm mắt lại để mình bình tĩnh, rồi mới ôm Lâm Việt vào lòng ngủ.

Đêm buông xuống bốn bề, ánh trăng như lụa, chiếu qua cửa sổ bao phủ lấy người đang ngủ say trên giường, như mây núi sương giăng, lại mang theo hơi ấm của mùa hè, làm cho cơn buồn ngủ càng thêm sâu.

Ngày hôm sau, ánh bình minh vừa ló dạng, lúc Thẩm Hoài Chi tỉnh lại Lâm Việt vẫn còn ngủ rất say, hắn không vội vàng gọi Lâm Việt dậy, nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo rửa mặt, thu dọn những thứ cần mang vào bếp, rồi mới bưng nước nóng về phòng gọi Lâm Việt dậy.

Lúc Lâm Việt bị gọi dậy cả người vẫn còn mơ màng, mắt lim dim nhận lấy bộ quần áo Thẩm Hoài Chi đưa qua, ngồi ở mép giường duỗi người một cách thoải mái rồi mới mở mắt: "Sao lại mang cả nước nóng vào đây?"

Thẩm Hoài Chi cúi người gấp chăn lại, lên tiếng: "Không sao, mau rửa mặt đi, đợi ngươi sửa soạn xong chúng ta sẽ đi."

Lâm Việt vừa nghe liền vui vẻ hẳn lên: "Được, ta rửa mặt nhanh lắm."

Cuối cùng hai người ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã ra khỏi cửa, Lâm Việt tự tin nói: "Cha nương ta chắc chắn đã làm bữa sáng đợi chúng ta rồi, chúng ta về nhà ăn."

Thẩm Hoài Chi dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì, xách đồ đi theo Lâm Việt, trên đường Lâm Việt líu ríu không ngừng, khiến người ta nhìn một cái là có thể thấy được sự vui vẻ của y.

Thẩm Hoài Chi đề nghị: "Mấy hôm nữa ta đi học, nếu rảnh rỗi ngươi cũng có thể qua đây với ta, ở nhà một ngày, đợi ta tan học rồi cùng về."

Lâm Việt suýt nữa thì đồng ý: "Đến lúc đó hãy xem, lỡ như không có thời gian thì sao, hơn nữa thường xuyên về nhà người ta sẽ nói ra nói vào."

Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Chuyện này có gì đâu, cứ để họ nói, ngươi vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Lâm Việt trong lòng cảm thán, Thẩm Hoài Chi thật biết dỗ người! Nhưng y thật sự rất vui: "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi."

Hai thôn cách nhau không xa, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi lại đi rất nhanh, không bao lâu đã đến đầu thôn Lâm Thủy.

Điều bất ngờ là Lâm Việt vừa qua đầu thôn đã nghe thấy có người phía trước đang bàn tán về y.

"Ta thấy người Lâm Việt gả cho cũng không ra gì, nhà nghèo thì thôi đi, giờ này còn chưa thấy về nhà mẹ đẻ, vừa nhìn đã biết không coi trọng nó."

Lâm Việt: "???" Không phải y nói, bây giờ mới tờ mờ sáng thôi mà, ai lại đi nói xấu y vào sáng sớm tinh mơ thế này?

Lâm Việt vừa nghe giọng này đã biết là Trương Tú Chi, lần trước ở bờ sông cũng vừa hay gặp phải bà ta nói xấu mình, lần này lại đυ.ng phải, cũng không biết là nghiệt duyên gì.

11

0

2 tháng trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.