TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 29

Trong sân chỉ còn lại bốn người nhà họ Lâm, lúc này trời đã sắp tối hẳn, cả nhà tắm rửa xong cũng sớm về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt, Chu Vấn Lan về phòng của Lâm Việt.

Trong phòng không thắp đèn dầu, chỉ có ánh trăng lọt qua cửa sổ mang theo chút ánh sáng le lói, Lâm Việt khoanh chân ngồi trên giường, nhìn nương y ngập ngừng muốn nói lại thôi, một lúc lâu không nói được câu nào hoàn chỉnh.

Lâm Việt suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định lên tiếng, nói rất nhanh: "Nương, con biết nương định nói gì về chuyện vợ chồng hòa thuận, tranh phòng the gì đó, không sao đâu nương không cần nói nữa, con biết cả rồi."

Chu Vấn Lan lập tức trợn tròn mắt: "Sao con biết, con cái nhà ai mà miệng lưỡi không giữ gìn thế, không được nói nữa."

Lâm Việt: "Trước đây lúc Nhiên ca ca lấy vợ con biết rồi, nghe nói một ngày trước tân hôn đều phải nói."

Lâm Việt nói năng kinh người, làm Chu Vấn Lan kinh ngạc vô cùng, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ muốn nhét tranh phòng the vào tay y để y tự mình xem trộm cho xong.

Bóng đêm che đi vẻ mặt của Chu Vấn Lan, Lâm Việt cũng không nhận ra sự thay đổi vẻ mặt của nương y, thấy nương y cứ ngồi im không nói gì, không khỏi có chút lo lắng, y còn định nói xong sớm rồi đi ngủ, sáng mai trời chưa sáng đã phải dậy, có dậy nổi không thì chưa biết, lỡ như lúc đó ngủ gật trên kiệu hoa thì không xong.

"Nương, nương còn nói nữa không? Không nói thì con..."

Chu Vấn Lan lên tiếng ngắt lời y: "Bây giờ con không được nói nữa."

Sau đó nói nhanh như bị Lâm Việt lây bệnh, không chút suy nghĩ nói ra một tràng dài, lại lấy cuốn sách nhỏ trong ngực ra nhét vào tay y: "Lát nữa con thắp đèn lên xem, xem xong nhét xuống gầm giường, biết chưa? Nương đi trước đây."

Lâm Việt nói là biết, thực ra chỉ biết hai từ đó thôi, kết quả nương y nói một tràng như súng liên thanh làm y ngẩn cả người, cuốn sách trong tay như củ khoai lang nóng bỏng, cầm cũng không được mà vứt cũng không xong.

Trong lòng nảy ra ý nghĩ thôi kệ, không xem nữa, trong đầu lại nghĩ lỡ như không xem ngày mai hai mắt tối sầm thì phải làm sao, Thẩm Hoài Chi kia trông có vẻ là một tên mọt sách, chắc chắn cũng sẽ không biết.

Trong đầu như có hai người tí hon đang đánh nhau, cuối cùng cán cân từ từ nghiêng về phía bên kia, Lâm Việt rón rén xuống giường thắp đèn, ôm cuốn sách nhỏ đến dưới đèn, run rẩy mở ra.

Vừa nhìn thấy những bức tranh trong sách, mặt Lâm Việt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, lúc lật trang tay cũng sắp không giữ nổi nữa.

Vội vàng lật mấy trang, không ngờ những bức tranh càng về sau càng khiến người ta khó nói, Lâm Việt thật sự không chịu nổi nữa: "bốp" một tiếng đóng sách lại, quay người nhét xuống gầm giường ngay cạnh chân, sau đó thổi tắt đèn rồi chui vào trong chăn.

Những bức tranh trong sách vẫn còn lưu lại trong đầu Lâm Việt, làm y trằn trọc không ngủ được, cũng không biết qua bao lâu, Lâm Việt mới mơ màng ngủ thϊếp đi.

"Việt ca nhi, dậy đi, người trang điểm toàn phúc đã đợi ở ngoài rồi."

Lâm Việt cảm thấy y vừa mới nhắm mắt ngủ đã bị nương y kéo dậy, mắt còn không mở nổi, nương y còn lẩm bẩm bên tai thôi miên y, càng buồn ngủ hơn.

Đột nhiên bị thứ gì đó trên mặt làm cho lạnh cóng giật mình, Lâm Việt "hít" một tiếng kêu lên, chiếc khăn ướt sũng dính trên mặt y.

Nương y còn đứng một bên nhìn chằm chằm như hổ đói, giống như muốn cho y thêm một cái nữa.

Lâm Việt đành phải miễn cưỡng dậy rửa mặt, đợi Lâm Việt sửa soạn xong xuôi, người bên ngoài cùng nhau ùa vào.

Người đi đầu chính là vị phu nhân toàn phúc mà Chu Vấn Lan đặc biệt mời đến, là người đến giúp Lâm Việt se mặt trang điểm, phía sau là các vị tẩu, ca phu đã đến thăm Lâm Việt hôm qua, còn có hai người bạn chơi cùng y, một đám người chen chúc nhau, chật ních cả phòng Lâm Việt.

Lâm Việt lúc này không còn tâm trí đâu mà nói chuyện với họ, trong đầu toàn là se mặt đau quá, giống như bị người ta tát một cái vậy, trước đây sao không nghe nói đau như vậy, cưới xin cũng khổ quá đi.

Đợi se mặt xong, Lâm Việt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp đứng dậy, lại bị nương y ấn xuống: "Mau ngồi xuống, vẫn chưa xong đâu."

Chỉ thấy nương y lấy trứng gà lăn mấy vòng trên mặt y, vừa mới tránh ra, tay vị phu nhân toàn phúc đã đưa về phía đầu Lâm Việt, đây là sắp chải đầu rồi.

Không thể không nói tay nghề chải đầu của người ta thật sự lợi hại, Lâm Việt không hề cảm thấy đau, dù sao lúc y tự chải đầu thường xuyên bị giật tóc.

5

0

2 tháng trước

14 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.