0 chữ
Chương 30
Chương 30: Suỵt! Đừng lên tiếng!
Vu Duyệt ngẩng đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Trong lúc vô tình ánh mắt cô lướt qua góc phòng thí nghiệm, còn một học sinh nữa đang ngồi.
Học sinh đó đưa lưng về phía mọi người, một mình co ro, thoạt nhìn thảm hơn cả Tiểu Thần, thân thể bị thiết bị trong phòng che khuất.
“Tiểu Thần.” Vu Duyệt giơ ngón tay chỉ: “Nơi này còn một người bạn của em sao?”
Cô cho rằng, người này là vị đến đây trước bọn họ.
Nhưng Tiểu Thần nghe cô hỏi đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Vu Duyệt rùng mình một cái, khí lạnh xộc lên từ gan bàn chân, bên tai vang lên tiếng nỉ non quen thuộc, trước mắt như bị một làn khói mờ che phủ.
[Suỵt…]
Có thứ gì đó lặng băng trơn trượt từ mặt đất bò lên người cô, nó trườn qua cột sống kéo tới cổ, thân thể cô như bị gông cùm xiềng xích trói chặt, tầm nhìn dần mơ hồ.
[Đừng lên tiếng…]
Cô nghe thấy rồi.
Lòng bàn tay mướt mồ hôi, tim Vu Duyệt vọt tới cổ họng, xúc cảm lạnh lẽo giữa môi lại di chuyển dọc theo gương mặt thong thả đi tới cần cổ, làm cô nghĩ đến rắn, nó từng chút cắn nuốt nhiệt độ cơ thể cô.
Răng nanh kịch độc dừng ở động mạch cổ yếu ớt nhất.
Nơi này chỉ cần cắn nhẹ một cái, máu nóng sẽ phun ra.
[Thật nhỏ bé yếu ớt…]
Một tiếng thở dài thoát ra từ vòm họng.
Vu Duyệt nhớ tới tiếng cười nhạo trước đó.
Đúng vậy, cô chính là một con gà rù.
Ở trước mặt ma quỷ không hề có sức phản kháng.
Đáng chết.
Cô muốn khóc quá.
Vu Duyệt cắn môi, cười gượng hai tiếng.
Lúc này tầm nhìn đã trở nên rõ ràng.
Tiểu Thần nghiêng người về trước, không màng đến vết thương trên người, một tay chống đất, tay còn lại bịt miệng cô, thì thầm: “Không thể nói!”
Cùng lúc đó, một khuôn mặt máu me nhớp nháp xuất hiện, xuyên qua thân thể Tiểu Thần, xuyên qua bàn tay cậu đang bịt miệng Vu Duyệt, ghé sát vào mặt Vu Duyệt…
[Ha ha, cô thấy tôi!]
[Cô có thể thấy tôi đúng không?]
Tiếng nỉ non phát ra từ khuôn miệng không nhìn rõ hình dạng, mang theo vài phần nhảy nhót vui vẻ.
Giống như quái vật cuối cùng cũng dụ bắt được con mồi.
Vu Duyệt nuốt nước bọt, tim đập thình thích liên hồi.
Bởi vì quá sợ, đầu óc cô trống rỗng.
Chỉ có thể cảm nhận được ngón tay cứng ngắc lạnh lẽo của Tiểu Thần trên môi, cùng với gương mặt trắng bệch của cậu.
[Hì hì…]
[Cô có thể thấy… hì hì…]
Bên tai vẫn là thứ âm thanh khủng bố ấy, Vu Duyệt lần nữa nhìn về trong góc, chỉ thấy một bóng dáng trong suốt hiện lên.
Vẫn tư thế đưa lưng về phía bọn họ, nhưng cổ lại quay một góc 180 độ, hướng thẳng về phía cô, gương mặt vυ"t cái đã ở ngay trước mặt cô.
“…”
Khóe miệng Vu Duyệt run rẩy.
“Ha ha.”
Cô cười gượng hai tiếng, gian nan tìm lại giọng nói.
“Nhìn nhầm rồi.”
“Thì ra chỉ là mô hình.”
Đúng vậy, trong phòng thí nghiệm sinh học không thiếu những thứ này.
Cô giả vờ bình tĩnh kéo tay Tiểu Thần: “Nơi này tối quá, chị nhìn nhầm.”
Sau đó, làm lơ gương mặt vẫn dán lấy mặt mình, sờ soạng bò dậy.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Tiểu Thần nắm bàn tay run rẩy của cô: “Dạ.”
Giọng cậu mang theo âm rung rõ ràng.
Vu Duyệt xoay người làm bộ thoải mái nói với Thẩm Thiên Lỗi và chú bảo vệ: “Đi thôi.”
“Sao vậy? Sắc mặt khó coi quá?” Thẩm Thiên Lỗi nhìn ra cô bất thường.
“Đi mau!” Vu Duyệt không khống chế được âm lượng.
Bởi vì cô thoáng thấy cái thứ kia rướn cổ vòng qua bên trái cô.
“Ui…” Vu Duyệt vội vã giơ tay bịt miệng mũi, cố nén nước mắt không nhìn gương mặt khủng bố kia.
[Hì hì…]
Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Mắt thấy gương mặt kia lần nữa tới sát, lè lưỡi muốn liếʍ vào mặt mình…
Vu Duyệt ném ba lô vào trong góc.
Lá bùa bay ra, xanh xanh đỏ đỏ phủ kín góc thực nghiệm.
Nhưng mà… thân hình ngồi xổm trong đó không hề hấn gì, thậm chí còn chẳng xô dịch.
Vu Duyệt: “…” Hàng fake rồi!
Quả nhiên không thể mê tín phong kiến. Đào rỗng của cải mua bùa đuổi quỷ lại chẳng có tác dụng!
[Hì hì, cô thật sự có thể nhìn thấy chúng tôi...]
"A a a..."
Trong lúc vô tình ánh mắt cô lướt qua góc phòng thí nghiệm, còn một học sinh nữa đang ngồi.
Học sinh đó đưa lưng về phía mọi người, một mình co ro, thoạt nhìn thảm hơn cả Tiểu Thần, thân thể bị thiết bị trong phòng che khuất.
“Tiểu Thần.” Vu Duyệt giơ ngón tay chỉ: “Nơi này còn một người bạn của em sao?”
Cô cho rằng, người này là vị đến đây trước bọn họ.
Nhưng Tiểu Thần nghe cô hỏi đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Vu Duyệt rùng mình một cái, khí lạnh xộc lên từ gan bàn chân, bên tai vang lên tiếng nỉ non quen thuộc, trước mắt như bị một làn khói mờ che phủ.
[Suỵt…]
Có thứ gì đó lặng băng trơn trượt từ mặt đất bò lên người cô, nó trườn qua cột sống kéo tới cổ, thân thể cô như bị gông cùm xiềng xích trói chặt, tầm nhìn dần mơ hồ.
Cô nghe thấy rồi.
Lòng bàn tay mướt mồ hôi, tim Vu Duyệt vọt tới cổ họng, xúc cảm lạnh lẽo giữa môi lại di chuyển dọc theo gương mặt thong thả đi tới cần cổ, làm cô nghĩ đến rắn, nó từng chút cắn nuốt nhiệt độ cơ thể cô.
Răng nanh kịch độc dừng ở động mạch cổ yếu ớt nhất.
Nơi này chỉ cần cắn nhẹ một cái, máu nóng sẽ phun ra.
[Thật nhỏ bé yếu ớt…]
Một tiếng thở dài thoát ra từ vòm họng.
Vu Duyệt nhớ tới tiếng cười nhạo trước đó.
Đúng vậy, cô chính là một con gà rù.
Ở trước mặt ma quỷ không hề có sức phản kháng.
Đáng chết.
Cô muốn khóc quá.
Vu Duyệt cắn môi, cười gượng hai tiếng.
Lúc này tầm nhìn đã trở nên rõ ràng.
Tiểu Thần nghiêng người về trước, không màng đến vết thương trên người, một tay chống đất, tay còn lại bịt miệng cô, thì thầm: “Không thể nói!”
[Ha ha, cô thấy tôi!]
[Cô có thể thấy tôi đúng không?]
Tiếng nỉ non phát ra từ khuôn miệng không nhìn rõ hình dạng, mang theo vài phần nhảy nhót vui vẻ.
Giống như quái vật cuối cùng cũng dụ bắt được con mồi.
Vu Duyệt nuốt nước bọt, tim đập thình thích liên hồi.
Bởi vì quá sợ, đầu óc cô trống rỗng.
Chỉ có thể cảm nhận được ngón tay cứng ngắc lạnh lẽo của Tiểu Thần trên môi, cùng với gương mặt trắng bệch của cậu.
[Hì hì…]
[Cô có thể thấy… hì hì…]
Bên tai vẫn là thứ âm thanh khủng bố ấy, Vu Duyệt lần nữa nhìn về trong góc, chỉ thấy một bóng dáng trong suốt hiện lên.
Vẫn tư thế đưa lưng về phía bọn họ, nhưng cổ lại quay một góc 180 độ, hướng thẳng về phía cô, gương mặt vυ"t cái đã ở ngay trước mặt cô.
Khóe miệng Vu Duyệt run rẩy.
“Ha ha.”
Cô cười gượng hai tiếng, gian nan tìm lại giọng nói.
“Nhìn nhầm rồi.”
“Thì ra chỉ là mô hình.”
Đúng vậy, trong phòng thí nghiệm sinh học không thiếu những thứ này.
Cô giả vờ bình tĩnh kéo tay Tiểu Thần: “Nơi này tối quá, chị nhìn nhầm.”
Sau đó, làm lơ gương mặt vẫn dán lấy mặt mình, sờ soạng bò dậy.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Tiểu Thần nắm bàn tay run rẩy của cô: “Dạ.”
Giọng cậu mang theo âm rung rõ ràng.
Vu Duyệt xoay người làm bộ thoải mái nói với Thẩm Thiên Lỗi và chú bảo vệ: “Đi thôi.”
“Sao vậy? Sắc mặt khó coi quá?” Thẩm Thiên Lỗi nhìn ra cô bất thường.
“Đi mau!” Vu Duyệt không khống chế được âm lượng.
Bởi vì cô thoáng thấy cái thứ kia rướn cổ vòng qua bên trái cô.
“Ui…” Vu Duyệt vội vã giơ tay bịt miệng mũi, cố nén nước mắt không nhìn gương mặt khủng bố kia.
[Hì hì…]
Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Mắt thấy gương mặt kia lần nữa tới sát, lè lưỡi muốn liếʍ vào mặt mình…
Vu Duyệt ném ba lô vào trong góc.
Lá bùa bay ra, xanh xanh đỏ đỏ phủ kín góc thực nghiệm.
Nhưng mà… thân hình ngồi xổm trong đó không hề hấn gì, thậm chí còn chẳng xô dịch.
Vu Duyệt: “…” Hàng fake rồi!
Quả nhiên không thể mê tín phong kiến. Đào rỗng của cải mua bùa đuổi quỷ lại chẳng có tác dụng!
[Hì hì, cô thật sự có thể nhìn thấy chúng tôi...]
"A a a..."
9
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
