0 chữ
Chương 8
Chương 8: Hôn sự này không dành cho cô
Trong cửa hàng Chaumet.
Nhân viên nhiệt tình lấy nhẫn ra.
“Cô Nguyễn, đây là chiếc nhẫn anh Giang đặt làm riêng cho cô.”
Nguyễn Sơ Đường cầm chiếc nhẫn lên ngắm nghía kỹ lưỡng.
Viên kim cương xanh quý hiếm năm cara được đính giữa vòng ngoài gồm những viên kim cương hồng và không màu nhỏ hơn, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đẹp đến chói mắt.
“Bên trong chiếc nhẫn này còn khắc tên viết tắt của cô và anh Giang.”
Nguyễn Sơ Đường cầm chiếc nhẫn lên xem xét kỹ, bên trong quả thực có khắc chữ “JSXRCT”.
Chiếc nhẫn này vừa nhìn đã biết là tốn rất nhiều tâm tư.
Nguyễn Sơ Đường đeo nhẫn vào, kích cỡ vừa vặn.
“Đẹp quá.” Nhân viên thật lòng khen ngợi.
Vừa đeo nhẫn lên, giọng nói của Cố Trạch Xuyên đột ngột vang lên sau lưng.
“Nguyễn Sơ Đường, sao em lại ở đây?”
Nguyễn Sơ Đường nhíu mày, quay người lại.
Ngay khoảnh khắc Nguyễn Sơ Đường quay người, Cố Trạch Xuyên buông tay đang nắm tay Trần Uyển ra.
Ánh mắt Trần Uyển lóe lên tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Đối với việc Cố Trạch Xuyên dẫn Trần Uyển xuất hiện trước mặt mình, Nguyễn Sơ Đường không hề ngạc nhiên chút nào.
Cô cười ngọt ngào, đáp lại: “Đến thử nhẫn chứ sao.”
Cố Trạch Xuyên nghe vậy liền bước nhanh tới, khi nhìn rõ chiếc nhẫn trên tay Nguyễn Sơ Đường, sắc mặt lập tức sa sầm.
Nguyễn Sơ Đường lắc lắc chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh trên tay, cười tươi như hoa, hỏi anh ta: “Thế nào, đẹp không?”
Trong mắt Cố Trạch Xuyên dâng lên sự tức giận mờ nhạt.
“Không đẹp.”
Chiếc nhẫn đại diện cho điều gì, trong lòng họ đều rõ.
Cố Trạch Xuyên tưởng rằng Nguyễn Sơ Đường là người ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Anh ta không ngờ cô cũng sẽ tơ tưởng những thứ không thuộc về mình.
Hôn nhân, anh ta không thể cho.
Nguyễn Sơ Đường cũng không xứng.
Cố Trạch Xuyên lạnh mặt không nói gì.
Trần Uyển đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Sơ Đường: “Trùng hợp quá cô Nguyễn, hôm nay tôi và Trạch Xuyên cũng đến xem nhẫn.”
Nguyễn Sơ Đường cười lạnh trong lòng.
Thì ra cuộc điện thoại Cố Trạch Xuyên vừa nghe là của Trần Uyển gọi tới.
“Có việc” mà anh ta nói chính là đi dạo phố cùng Trần Uyển, cùng cô ta xem nhẫn?
Cố Trạch Xuyên không giải thích.
Ngầm thừa nhận lời của Trần Uyển.
Ánh mắt Trần Uyển rơi vào chiếc nhẫn trên tay Nguyễn Sơ Đường.
Chậc, viên kim cương xanh ở giữa trông cũng phải năm cara ấy chứ. Xung quanh còn có một vòng kim cương hồng quý hiếm nữa. Chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải bảy tám triệu tệ, cô ta đúng là dám thử thật, không mua nổi mà không thấy mất mặt à?
Đối với lời nói mang ý khıêυ khí©h của Trần Uyển, Nguyễn Sơ Đường chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng “Ồ”, tiếp tục thản nhiên ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay mình.
Phải công nhận, mắt nhìn của Giang Thời Tự rất tốt, cô vô cùng hài lòng với chiếc nhẫn này.
“Cô Nguyễn, chiếc nhẫn này của cô đẹp thật đấy.” Trần Uyển cười nói.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy rất đẹp mà.”
Sắc mặt Cố Trạch Xuyên xấu đến cực điểm: “Nguyễn Sơ Đường, tháo nhẫn ra.”
“Tại sao?” Nguyễn Sơ Đường giả vờ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Cô thử nhẫn làm gì? Ép cưới à?” Cố Trạch Xuyên không nhịn được nữa, giận dữ nói: “Tôi sẽ không cưới cô đâu!”
Trần Uyển đứng bên cạnh, khóe môi nhếch lên một đường cong khó nhận thấy, trong lòng thầm đắc ý.
“Cô Nguyễn, hôm nay tôi và Trạch Xuyên đến thử nhẫn theo ý của dì Mạnh đấy.”
“Dì Mạnh” trong lời cô ta nói chính là mẹ của Cố Trạch Xuyên, Mạnh Nhã Cầm.
Ý của Trần Uyển rất rõ ràng: Tôi là con dâu được mẹ Cố Trạch Xuyên chọn, mẹ Cố Trạch Xuyên đã nhắm trúng tôi rồi, cô Nguyễn Sơ Đường đừng có mơ tưởng gả vào nhà họ Cố nữa.
Nguyễn Sơ Đường buồn cười nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Cô chỉ thử chiếc nhẫn đính hôn do vị hôn phu đặt làm riêng thôi mà, hai người họ làm ầm lên cái gì ở đây vậy?
Một người thì tự luyến cho rằng cô đang ép cưới. Một người thì khıêυ khí©h khoe khoang mình được Mạnh Nhã Cầm chấp thuận.
Mà nhà họ Cố ở Hải Thành chỉ thuộc dạng thường thường bậc trung thế này, bố cô còn chẳng thèm để mắt tới ấy chứ.
“Ồ, biết rồi.” Giọng điệu của Nguyễn Sơ Đường không chút gợn sóng.
Nhân viên nhiệt tình lấy nhẫn ra.
“Cô Nguyễn, đây là chiếc nhẫn anh Giang đặt làm riêng cho cô.”
Nguyễn Sơ Đường cầm chiếc nhẫn lên ngắm nghía kỹ lưỡng.
Viên kim cương xanh quý hiếm năm cara được đính giữa vòng ngoài gồm những viên kim cương hồng và không màu nhỏ hơn, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đẹp đến chói mắt.
“Bên trong chiếc nhẫn này còn khắc tên viết tắt của cô và anh Giang.”
Nguyễn Sơ Đường cầm chiếc nhẫn lên xem xét kỹ, bên trong quả thực có khắc chữ “JSXRCT”.
Chiếc nhẫn này vừa nhìn đã biết là tốn rất nhiều tâm tư.
Nguyễn Sơ Đường đeo nhẫn vào, kích cỡ vừa vặn.
“Đẹp quá.” Nhân viên thật lòng khen ngợi.
Vừa đeo nhẫn lên, giọng nói của Cố Trạch Xuyên đột ngột vang lên sau lưng.
“Nguyễn Sơ Đường, sao em lại ở đây?”
Ngay khoảnh khắc Nguyễn Sơ Đường quay người, Cố Trạch Xuyên buông tay đang nắm tay Trần Uyển ra.
Ánh mắt Trần Uyển lóe lên tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Đối với việc Cố Trạch Xuyên dẫn Trần Uyển xuất hiện trước mặt mình, Nguyễn Sơ Đường không hề ngạc nhiên chút nào.
Cô cười ngọt ngào, đáp lại: “Đến thử nhẫn chứ sao.”
Cố Trạch Xuyên nghe vậy liền bước nhanh tới, khi nhìn rõ chiếc nhẫn trên tay Nguyễn Sơ Đường, sắc mặt lập tức sa sầm.
Nguyễn Sơ Đường lắc lắc chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh trên tay, cười tươi như hoa, hỏi anh ta: “Thế nào, đẹp không?”
Trong mắt Cố Trạch Xuyên dâng lên sự tức giận mờ nhạt.
“Không đẹp.”
Chiếc nhẫn đại diện cho điều gì, trong lòng họ đều rõ.
Cố Trạch Xuyên tưởng rằng Nguyễn Sơ Đường là người ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Hôn nhân, anh ta không thể cho.
Nguyễn Sơ Đường cũng không xứng.
Cố Trạch Xuyên lạnh mặt không nói gì.
Trần Uyển đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Sơ Đường: “Trùng hợp quá cô Nguyễn, hôm nay tôi và Trạch Xuyên cũng đến xem nhẫn.”
Nguyễn Sơ Đường cười lạnh trong lòng.
Thì ra cuộc điện thoại Cố Trạch Xuyên vừa nghe là của Trần Uyển gọi tới.
“Có việc” mà anh ta nói chính là đi dạo phố cùng Trần Uyển, cùng cô ta xem nhẫn?
Cố Trạch Xuyên không giải thích.
Ngầm thừa nhận lời của Trần Uyển.
Ánh mắt Trần Uyển rơi vào chiếc nhẫn trên tay Nguyễn Sơ Đường.
Chậc, viên kim cương xanh ở giữa trông cũng phải năm cara ấy chứ. Xung quanh còn có một vòng kim cương hồng quý hiếm nữa. Chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải bảy tám triệu tệ, cô ta đúng là dám thử thật, không mua nổi mà không thấy mất mặt à?
Phải công nhận, mắt nhìn của Giang Thời Tự rất tốt, cô vô cùng hài lòng với chiếc nhẫn này.
“Cô Nguyễn, chiếc nhẫn này của cô đẹp thật đấy.” Trần Uyển cười nói.
“Đúng vậy, tôi cũng thấy rất đẹp mà.”
Sắc mặt Cố Trạch Xuyên xấu đến cực điểm: “Nguyễn Sơ Đường, tháo nhẫn ra.”
“Tại sao?” Nguyễn Sơ Đường giả vờ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh ta.
“Cô thử nhẫn làm gì? Ép cưới à?” Cố Trạch Xuyên không nhịn được nữa, giận dữ nói: “Tôi sẽ không cưới cô đâu!”
Trần Uyển đứng bên cạnh, khóe môi nhếch lên một đường cong khó nhận thấy, trong lòng thầm đắc ý.
“Cô Nguyễn, hôm nay tôi và Trạch Xuyên đến thử nhẫn theo ý của dì Mạnh đấy.”
“Dì Mạnh” trong lời cô ta nói chính là mẹ của Cố Trạch Xuyên, Mạnh Nhã Cầm.
Ý của Trần Uyển rất rõ ràng: Tôi là con dâu được mẹ Cố Trạch Xuyên chọn, mẹ Cố Trạch Xuyên đã nhắm trúng tôi rồi, cô Nguyễn Sơ Đường đừng có mơ tưởng gả vào nhà họ Cố nữa.
Nguyễn Sơ Đường buồn cười nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Cô chỉ thử chiếc nhẫn đính hôn do vị hôn phu đặt làm riêng thôi mà, hai người họ làm ầm lên cái gì ở đây vậy?
Một người thì tự luyến cho rằng cô đang ép cưới. Một người thì khıêυ khí©h khoe khoang mình được Mạnh Nhã Cầm chấp thuận.
Mà nhà họ Cố ở Hải Thành chỉ thuộc dạng thường thường bậc trung thế này, bố cô còn chẳng thèm để mắt tới ấy chứ.
“Ồ, biết rồi.” Giọng điệu của Nguyễn Sơ Đường không chút gợn sóng.
16
0
3 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
