TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Không muốn gả vào nhà họ Cố

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết mẹ sẽ không đồng ý cho cô ấy vào nhà họ Cố đâu, con cũng chỉ yêu đương với cô ấy thôi, chứ thật sự muốn cưới thì chẳng phải phải qua cửa mẹ trước sao?"

"Con trai mẹ không phải dạng lụy tình đâu, kết hôn với yêu đương con vẫn phân biệt rõ ràng được."

Hay cho một câu “phân biệt rõ ràng”.

Từ lúc đó cô đã biết, Cố Trạch Xuyên chưa từng có ý định đi đến cuối cùng với cô.

Nói thẳng ra là Cố Trạch Xuyên cũng chẳng thích cô nhiều đến thế.

Nhưng cô cũng không phải kiểu phụ nữ vì tình yêu mà sống chết đòi yêu.

Cô dám yêu dám bỏ, nếu Cố Trạch Xuyên chỉ muốn yêu đương, vậy thì cứ yêu thôi. Cô cần sự bầu bạn và giá trị tinh thần, cần một vòng tay ấm áp ở thành phố xa lạ không người thân thích này, chỉ vậy mà thôi.

Cô đã tự bảo vệ mình rất tốt, nụ hôn đầu và lần đầu tiên vẫn còn nguyên.

Tại sao không chia tay sớm hơn?

Bởi vì lúc đó vẫn còn thích anh ta, cũng đã quen với sự đồng hành của anh ta.

Tình cảm con người rất phức tạp, nhiều khi không phải là cái này thì là cái kia, không phải đen thì là trắng.

Sau chuyện đó, cô không bao giờ nhắc đến việc mình là tiểu thư nhà giàu nữa.

Nhưng khi biết mình chỉ là người thay thế, cô bỗng cảm thấy thật vô vị.

Cô có thể chấp nhận không có kết quả với Cố Trạch Xuyên, chấp nhận anh ta không yêu cô nhiều đến thế, nhưng không thể chấp nhận Cố Trạch Xuyên coi cô là thế thân của Trần Uyển.

Cô là Nguyễn Sơ Đường, cô chỉ là chính mình.

...

Nguyễn Sơ Đường không ngờ mẹ của Cố Trạch Xuyên, bà Mạnh Nhã Cầm, lại tìm đến tận cửa.

Bà Mạnh Nhã Cầm mặc một chiếc sườn xám lụa màu xanh đậm, đeo đôi bông tai và dây chuyền sapphire đắt giá, viên kim cương lớn trên tay cũng có màu tương đồng với trang phục, quả thật đúng như lời Cố Trạch Xuyên nói, là một bà nhà giàu sẵn sàng mua cả bộ trang sức chỉ để phối với một chiếc váy.

"Cô là Nguyễn Sơ Đường à?" Ánh mắt của vị phu nhân giàu có này nhìn cô như nhìn một món đồ không ưa thích, đầy vẻ soi mói.

Nguyễn Sơ Đường lịch sự chào: "Chào bác Mạnh ạ."

"Ừm." Bà Mạnh Nhã Cầm bước vào nhà, đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nguyễn Sơ Đường: "Chuyện của cô với Trạch Xuyên tôi đều nghe cả rồi."

Bà Mạnh Nhã Cầm ngồi xuống ghế sô pha, hai chân khép lại, nghiêng sang một bên, dáng vẻ tao nhã, nhưng lời nói ra lại chẳng tao nhã chút nào.

"Loại con gái như cô mà cũng muốn gả vào nhà họ Cố sao?"

Nguyễn Sơ Đường ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh bà Mạnh Nhã Cầm.

Cô không hề tỏ ra sợ sệt, ánh mắt nhìn bà Mạnh Nhã Cầm bình tĩnh không một gợn sóng: "Tôi không hề muốn gả vào nhà họ Cố."

Bà Mạnh Nhã Cầm dĩ nhiên là không tin.

Bà ta nhìn Nguyễn Sơ Đường từ đầu đến chân một lượt.

Đây chính là cô gái mà con trai bà ta đã qua lại ba năm nay.

Dáng vẻ cũng xinh xắn ưa nhìn, khí chất không tầm thường, tuy nói là con gái nhà bình thường, nhưng trên người lại không có vẻ gò bó tự ti của nhà nghèo.

Vừa rồi ở cửa, bà ta cố tình nói những lời đó để làm cô khó xử, không ngờ cô lại chẳng có chút cảm xúc nào, gặp bà ta cũng không hề khúm núm hay kiêu ngạo, nói chuyện cũng rất có khí thế.

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Chẳng qua chỉ là một con bé đào mỏ mơ mộng gả vào nhà giàu, có giả vờ giỏi đến mấy thì cũng không thể lên được mặt bàn.

Giọng điệu bà Mạnh Nhã Cầm lộ rõ vẻ bề trên: "Cô không cần phải giả vờ trước mặt tôi, tôi cũng là phụ nữ, cô nghĩ gì trong lòng tôi biết rõ. Tôi biết Trạch Xuyên nhà chúng tôi rất được con gái thích, cô gặp được một cậu ấm nhà giàu như nó không dễ dàng gì, bình thường nó cũng không ít lần tiêu tiền cho cô chứ?"

Nguyễn Sơ Đường nói: "Tôi không ham tiền của anh ta."

16

0

3 tháng trước

9 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.