0 chữ
Chương 12
Chương 12: Trân vật đã có chủ
“Oa, Giang Thời Tự anh giỏi quá đi, tốt nghiệp cấp ba bao nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ rõ như vậy sao?”
“Cũng không nhớ hết, trước khi đến anh có xem lại sách giáo khoa.”
Nói xong, anh dừng lại một chút, dùng bút gõ nhẹ vào đầu cô: “Lớn nhỏ không biết phân biệt, sau này nhớ gọi anh là anh Thời Tự.”
Mùa hè năm Nguyễn Sơ Đường học lớp 11, Giang Thời Tự đã kèm cô học suốt hai tháng.
Lúc đó Giang Thời Tự đang học năm ba đại học Giang Thành, gần như cả kỳ nghỉ hè đều không đi chơi, mỗi ngày không phải giảng bài cho Nguyễn Sơ Đường thì cũng là giúp cô kiểm tra bài thi, chấm bài tập.
Kỳ nghỉ hè của học sinh cấp ba rất ngắn, cô khai giảng rồi mà Giang Thời Tự vẫn đang trong kỳ nghỉ.
Mỗi ngày tan học về nhà, Nguyễn Sơ Đường đều thấy Giang Thời Tự ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà cô, chờ để kèm cô học.
Nhờ có Giang Thời Tự, điểm toán của cô tiến bộ vượt bậc, từ mức không đạt yêu cầu ban đầu tăng vọt lên một trăm ba mươi điểm.
Điểm các môn khác của Nguyễn Sơ Đường đều rất tốt, không còn bị môn toán kéo chân nữa, kỳ thi đại học cô đã thành công đỗ vào Đại học Giang Thành, trở thành đàn em của Giang Thời Tự.
Sơ Đường lúc đó chỉ cảm thấy Giang Thời Tự là một người anh hàng xóm vô cùng tốt bụng.
Cô kính trọng anh, quý mến anh, nhưng không hề có một chút tình cảm nam nữ nào.
Vì vậy khi bố nói muốn cô liên hôn với nhà họ Giang, gả cho Giang Thời Tự, cô không thể chấp nhận được.
Cô chỉ xem Giang Thời Tự là anh trai, em gái sao có thể gả cho anh trai được chứ?
Đang lúc hồi tưởng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Cố Trạch Xuyên đứng ở cửa, cúi mắt nhìn Nguyễn Sơ Đường: “Đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?”
“Ừm, gần xong rồi.”
Cố Trạch Xuyên dựa vào khung cửa: “Sơ Đường, có phải em có lời muốn nói với anh không?”
Nguyễn Sơ Đường ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: “Gì cơ?”
Cố Trạch Xuyên nghĩ, có lẽ trong lòng cô vẫn còn giận, không muốn đưa món quà kia cho anh ta nhanh như vậy, không sao, anh ta có thể cho cô bậc thang trước.
Anh ta nói với giọng dịu dàng: “Lúc nãy ở cửa hàng giọng điệu của anh không tốt, đừng giận nữa.”
Như vậy là được rồi chứ?
Nguyễn Sơ Đường thở dài, ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em không giận.”
Cố Trạch Xuyên không cho là đúng: “Ngoài miệng thì nói vậy.”
“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ.”
Cố Trạch Xuyên nghe câu này liền mất kiên nhẫn. “Nguyễn Sơ Đường, anh đã xin lỗi em rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
Tay Nguyễn Sơ Đường vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, giọng nói không chút gợn sóng đáp lại: “Em không cần lời xin lỗi của anh.”
Cố Trạch Xuyên nhìn cô chằm chằm vài giây. Một lát sau, anh ta hỏi với vẻ mặt không được tự nhiên: “Quà đâu?”
Nguyễn Sơ Đường quay đầu nhìn anh ta: “Quà gì?”
“Tưởng Vũ Châu nói thấy em mua cho anh một chiếc đồng hồ.” Cố Trạch Xuyên nói: “Không phải em mua để xin lỗi anh, dỗ dành anh sao? Anh về rồi, em còn chưa định lấy ra à?”
Nguyễn Sơ Đường vừa định nói đó không phải dành cho anh, Cố Trạch Xuyên đã tự mình nói tiếp: “Được rồi đó, làm quá lên nữa thì không hay đâu.”
Nguyễn Sơ Đường nghe vậy bỗng bật cười.
Cố Trạch Xuyên nhíu mày: “Em cười cái gì?”
“Anh nói câu này nghe buồn cười lắm.” Nguyễn Sơ Đường đối diện với đôi mắt đào hoa của Cố Trạch Xuyên, đáp lại: “Em đúng là có mua một chiếc đồng hồ, nhưng không phải mua cho anh, em cũng không thấy mình làm sai chỗ nào, tại sao phải cúi đầu xin lỗi anh?”
“Không phải mua cho anh? Vậy em mua cho ai?” Trong mắt Cố Trạch Xuyên dâng lên lửa giận, nắm tay bất giác siết chặt.
“Anh không cần quản.” Nguyễn Sơ Đường trả lời nhẹ như mây gió.
“Anh không cần quản?” Cố Trạch Xuyên tức giận đến cực điểm: “Anh là bạn trai em! Em mua quà cho người đàn ông khác sao anh lại không cần quản?”
So với sự tức giận của Cố Trạch Xuyên, Nguyễn Sơ Đường bình tĩnh hơn nhiều. Cô buồn cười nhìn Cố Trạch Xuyên: “Anh không phải là bạn trai của Trần Uyển sao?”
“Cũng không nhớ hết, trước khi đến anh có xem lại sách giáo khoa.”
Nói xong, anh dừng lại một chút, dùng bút gõ nhẹ vào đầu cô: “Lớn nhỏ không biết phân biệt, sau này nhớ gọi anh là anh Thời Tự.”
Mùa hè năm Nguyễn Sơ Đường học lớp 11, Giang Thời Tự đã kèm cô học suốt hai tháng.
Lúc đó Giang Thời Tự đang học năm ba đại học Giang Thành, gần như cả kỳ nghỉ hè đều không đi chơi, mỗi ngày không phải giảng bài cho Nguyễn Sơ Đường thì cũng là giúp cô kiểm tra bài thi, chấm bài tập.
Kỳ nghỉ hè của học sinh cấp ba rất ngắn, cô khai giảng rồi mà Giang Thời Tự vẫn đang trong kỳ nghỉ.
Mỗi ngày tan học về nhà, Nguyễn Sơ Đường đều thấy Giang Thời Tự ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà cô, chờ để kèm cô học.
Điểm các môn khác của Nguyễn Sơ Đường đều rất tốt, không còn bị môn toán kéo chân nữa, kỳ thi đại học cô đã thành công đỗ vào Đại học Giang Thành, trở thành đàn em của Giang Thời Tự.
Sơ Đường lúc đó chỉ cảm thấy Giang Thời Tự là một người anh hàng xóm vô cùng tốt bụng.
Cô kính trọng anh, quý mến anh, nhưng không hề có một chút tình cảm nam nữ nào.
Vì vậy khi bố nói muốn cô liên hôn với nhà họ Giang, gả cho Giang Thời Tự, cô không thể chấp nhận được.
Cô chỉ xem Giang Thời Tự là anh trai, em gái sao có thể gả cho anh trai được chứ?
Đang lúc hồi tưởng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Cố Trạch Xuyên đứng ở cửa, cúi mắt nhìn Nguyễn Sơ Đường: “Đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?”
Cố Trạch Xuyên dựa vào khung cửa: “Sơ Đường, có phải em có lời muốn nói với anh không?”
Nguyễn Sơ Đường ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: “Gì cơ?”
Cố Trạch Xuyên nghĩ, có lẽ trong lòng cô vẫn còn giận, không muốn đưa món quà kia cho anh ta nhanh như vậy, không sao, anh ta có thể cho cô bậc thang trước.
Anh ta nói với giọng dịu dàng: “Lúc nãy ở cửa hàng giọng điệu của anh không tốt, đừng giận nữa.”
Như vậy là được rồi chứ?
Nguyễn Sơ Đường thở dài, ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em không giận.”
Cố Trạch Xuyên không cho là đúng: “Ngoài miệng thì nói vậy.”
“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ.”
Cố Trạch Xuyên nghe câu này liền mất kiên nhẫn. “Nguyễn Sơ Đường, anh đã xin lỗi em rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
Tay Nguyễn Sơ Đường vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, giọng nói không chút gợn sóng đáp lại: “Em không cần lời xin lỗi của anh.”
Nguyễn Sơ Đường quay đầu nhìn anh ta: “Quà gì?”
“Tưởng Vũ Châu nói thấy em mua cho anh một chiếc đồng hồ.” Cố Trạch Xuyên nói: “Không phải em mua để xin lỗi anh, dỗ dành anh sao? Anh về rồi, em còn chưa định lấy ra à?”
Nguyễn Sơ Đường vừa định nói đó không phải dành cho anh, Cố Trạch Xuyên đã tự mình nói tiếp: “Được rồi đó, làm quá lên nữa thì không hay đâu.”
Nguyễn Sơ Đường nghe vậy bỗng bật cười.
Cố Trạch Xuyên nhíu mày: “Em cười cái gì?”
“Anh nói câu này nghe buồn cười lắm.” Nguyễn Sơ Đường đối diện với đôi mắt đào hoa của Cố Trạch Xuyên, đáp lại: “Em đúng là có mua một chiếc đồng hồ, nhưng không phải mua cho anh, em cũng không thấy mình làm sai chỗ nào, tại sao phải cúi đầu xin lỗi anh?”
“Không phải mua cho anh? Vậy em mua cho ai?” Trong mắt Cố Trạch Xuyên dâng lên lửa giận, nắm tay bất giác siết chặt.
“Anh không cần quản.” Nguyễn Sơ Đường trả lời nhẹ như mây gió.
“Anh không cần quản?” Cố Trạch Xuyên tức giận đến cực điểm: “Anh là bạn trai em! Em mua quà cho người đàn ông khác sao anh lại không cần quản?”
So với sự tức giận của Cố Trạch Xuyên, Nguyễn Sơ Đường bình tĩnh hơn nhiều. Cô buồn cười nhìn Cố Trạch Xuyên: “Anh không phải là bạn trai của Trần Uyển sao?”
16
0
3 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
