0 chữ
Chương 10
Chương 10: Ám lưu dưới tặng phẩm
Quen biết gần ba năm, ấn tượng của Nguyễn Sơ Đường về Tưởng Vũ Châu luôn khá tốt. Cô đáp: “Đến mua ít đồ.”
Tưởng Vũ Châu liếc nhìn chiếc túi trong tay cô: “Đây là quà mua cho Cố Trạch Xuyên à?”
Nguyễn Sơ Đường thấy giải thích phiền phức nên dứt khoát gật đầu thừa nhận.
“Đồng hồ hiệu này không rẻ đâu, kiểu cơ bản nhất cũng có giá năm chữ số rồi, thật ra cậu không cần thiết phải tặng món quà đắt tiền như vậy đâu, Cố Trạch Xuyên anh ta…”
Anh ta đã đích thân thừa nhận mình không thể quên Trần Uyển, chỉ xem Nguyễn Sơ Đường là người thay thế. Tối qua anh ta còn bỏ mặc Nguyễn Sơ Đường, nắm tay Trần Uyển rời đi trước mặt bao nhiêu người.
Sau khi Cố Trạch Xuyên và Trần Uyển rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, họ đã đến khách sạn phóng túng cả đêm, những chuyện này Nguyễn Sơ Đường không biết, nhưng anh ta thì rõ mồn một.
Bọn họ có một nhóm chat nhỏ, toàn là bạn bè trong giới. Nguyễn Sơ Đường quen Cố Trạch Xuyên ba năm mà không vào được nhóm này, Trần Uyển vừa về nước là Cố Trạch Xuyên đã thêm cô ta vào rồi.
Trưa nay, Trần Uyển không hiểu sao lại đăng một tấm ảnh giường chiếu của hai người lên nhóm, còn nói Cố Trạch Xuyên hãy lưu lại cẩn thận làm kỷ niệm. Kết quả là đăng chưa đầy một phút đã thu hồi, nói là gửi nhầm.
Lúc đó anh ta vừa hay nhìn thấy, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao cũng không phải chuyện của mình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tưởng Vũ Châu nghĩ đến những chuyện này, vốn định khuyên Nguyễn Sơ Đường buông tay, định nói cho cô biết sự thật, nhưng lời đến khóe miệng lại đổi ý.
“Cố Trạch Xuyên anh ta không thiếu những thứ này, cậu không cần thiết phải bỏ ra mấy tháng lương để mua món quà đắt tiền như vậy tặng anh ta đâu.”
Dù sao Cố Trạch Xuyên cũng là anh em tốt của anh ta, tình nghĩa mười mấy năm rồi, những lời đó anh ta vẫn không thể nói ra được.
Anh ta còn muốn nói với Nguyễn Sơ Đường, có lẽ món quà cậu bỏ ra mấy tháng lương để mua, Cố Trạch Xuyên còn chẳng thèm để mắt tới ấy chứ. Lời này quá tổn thương, Tưởng Vũ Châu không nỡ nói ra.
Nguyễn Sơ Đường đương nhiên biết Cố Trạch Xuyên không xứng, món quà cũng không phải mua cho anh ta, cô gật đầu cười cho qua: “Được, lần sau sẽ không thế nữa.”
Nguyễn Sơ Đường nói chuyện với Tưởng Vũ Châu một lát rồi hai người tạm biệt.
Tưởng Vũ Châu nhìn bóng lưng Nguyễn Sơ Đường, khẽ thở dài. “Haiz, cô gái tốt như vậy, sao lại bị Cố Trạch Xuyên làm khổ thế này.”
Anh ta mở WeChat, không nhịn được gửi tin nhắn khuyên Cố Trạch Xuyên.
【Này ông bạn, cô bạn gái này của cậu thật sự rất tốt đấy, tôi vừa gặp cô ấy mua đồng hồ cho cậu này, đồng hồ mấy chục nghìn tệ nói mua là mua liền, chắc phải tốn mấy tháng lương của cô ấy đấy, liệu mà giữ lấy.】
Lúc Cố Trạch Xuyên nhận được tin nhắn này đang ăn cơm cùng Trần Uyển. Cơn tức giận đầy bụng ban đầu tan biến hết sạch ngay khi nhìn thấy tin nhắn này.
Vẻ mặt anh ta dần dịu lại. Xem ra Sơ Đường cũng biết hôm nay mình sai rồi, định mua quà để cúi đầu nhận lỗi đây mà, đã vậy thì anh ta cũng nên cho cô một lối thoát.
Đến lúc đó nhận quà của cô, nhân tiện xin lỗi cô một tiếng, nói giọng điệu của mình cũng không tốt lắm, bảo cô đừng để bụng, rồi bịa thêm vài lời dễ nghe dỗ dành cô, chắc chắn Nguyễn Sơ Đường sẽ nguôi ngoai.
“Trạch Xuyên, sao thế? Tin nhắn của ai vậy?” Trần Uyển ngồi đối diện hỏi.
Cố Trạch Xuyên cất điện thoại đi, thản nhiên nói: “Không có gì.”
Trần Uyển không hỏi thêm nữa.
Không lâu sau, Cố Trạch Xuyên đứng dậy đi vệ sinh, Trần Uyển cầm lấy điện thoại anh ta để trên bàn, cô ta từng thấy anh ta nhập mật khẩu, rất dễ nhớ, là sinh nhật của anh ta.
Trần Uyển nhanh chóng nhập mật khẩu, mở WeChat. Cô ta xem khung chat của Nguyễn Sơ Đường trước tiên, nội dung cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở một tuần trước, Nguyễn Sơ Đường hỏi anh ta kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh có muốn đi du lịch cùng nhau không, cô khó khăn lắm mới được nghỉ nên muốn ra ngoài đi đây đi đó.
Tưởng Vũ Châu liếc nhìn chiếc túi trong tay cô: “Đây là quà mua cho Cố Trạch Xuyên à?”
Nguyễn Sơ Đường thấy giải thích phiền phức nên dứt khoát gật đầu thừa nhận.
“Đồng hồ hiệu này không rẻ đâu, kiểu cơ bản nhất cũng có giá năm chữ số rồi, thật ra cậu không cần thiết phải tặng món quà đắt tiền như vậy đâu, Cố Trạch Xuyên anh ta…”
Anh ta đã đích thân thừa nhận mình không thể quên Trần Uyển, chỉ xem Nguyễn Sơ Đường là người thay thế. Tối qua anh ta còn bỏ mặc Nguyễn Sơ Đường, nắm tay Trần Uyển rời đi trước mặt bao nhiêu người.
Sau khi Cố Trạch Xuyên và Trần Uyển rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, họ đã đến khách sạn phóng túng cả đêm, những chuyện này Nguyễn Sơ Đường không biết, nhưng anh ta thì rõ mồn một.
Trưa nay, Trần Uyển không hiểu sao lại đăng một tấm ảnh giường chiếu của hai người lên nhóm, còn nói Cố Trạch Xuyên hãy lưu lại cẩn thận làm kỷ niệm. Kết quả là đăng chưa đầy một phút đã thu hồi, nói là gửi nhầm.
Lúc đó anh ta vừa hay nhìn thấy, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao cũng không phải chuyện của mình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tưởng Vũ Châu nghĩ đến những chuyện này, vốn định khuyên Nguyễn Sơ Đường buông tay, định nói cho cô biết sự thật, nhưng lời đến khóe miệng lại đổi ý.
“Cố Trạch Xuyên anh ta không thiếu những thứ này, cậu không cần thiết phải bỏ ra mấy tháng lương để mua món quà đắt tiền như vậy tặng anh ta đâu.”
Anh ta còn muốn nói với Nguyễn Sơ Đường, có lẽ món quà cậu bỏ ra mấy tháng lương để mua, Cố Trạch Xuyên còn chẳng thèm để mắt tới ấy chứ. Lời này quá tổn thương, Tưởng Vũ Châu không nỡ nói ra.
Nguyễn Sơ Đường đương nhiên biết Cố Trạch Xuyên không xứng, món quà cũng không phải mua cho anh ta, cô gật đầu cười cho qua: “Được, lần sau sẽ không thế nữa.”
Nguyễn Sơ Đường nói chuyện với Tưởng Vũ Châu một lát rồi hai người tạm biệt.
Tưởng Vũ Châu nhìn bóng lưng Nguyễn Sơ Đường, khẽ thở dài. “Haiz, cô gái tốt như vậy, sao lại bị Cố Trạch Xuyên làm khổ thế này.”
Anh ta mở WeChat, không nhịn được gửi tin nhắn khuyên Cố Trạch Xuyên.
Lúc Cố Trạch Xuyên nhận được tin nhắn này đang ăn cơm cùng Trần Uyển. Cơn tức giận đầy bụng ban đầu tan biến hết sạch ngay khi nhìn thấy tin nhắn này.
Vẻ mặt anh ta dần dịu lại. Xem ra Sơ Đường cũng biết hôm nay mình sai rồi, định mua quà để cúi đầu nhận lỗi đây mà, đã vậy thì anh ta cũng nên cho cô một lối thoát.
Đến lúc đó nhận quà của cô, nhân tiện xin lỗi cô một tiếng, nói giọng điệu của mình cũng không tốt lắm, bảo cô đừng để bụng, rồi bịa thêm vài lời dễ nghe dỗ dành cô, chắc chắn Nguyễn Sơ Đường sẽ nguôi ngoai.
“Trạch Xuyên, sao thế? Tin nhắn của ai vậy?” Trần Uyển ngồi đối diện hỏi.
Cố Trạch Xuyên cất điện thoại đi, thản nhiên nói: “Không có gì.”
Trần Uyển không hỏi thêm nữa.
Không lâu sau, Cố Trạch Xuyên đứng dậy đi vệ sinh, Trần Uyển cầm lấy điện thoại anh ta để trên bàn, cô ta từng thấy anh ta nhập mật khẩu, rất dễ nhớ, là sinh nhật của anh ta.
Trần Uyển nhanh chóng nhập mật khẩu, mở WeChat. Cô ta xem khung chat của Nguyễn Sơ Đường trước tiên, nội dung cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở một tuần trước, Nguyễn Sơ Đường hỏi anh ta kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh có muốn đi du lịch cùng nhau không, cô khó khăn lắm mới được nghỉ nên muốn ra ngoài đi đây đi đó.
15
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
