0 chữ
Chương 1
Chương 1: Hóa ra là bóng người xưa
Nguyễn Sơ Đường đến bữa tiệc rượu đón Cố Trạch Xuyên, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, bước chân cô khựng lại.
“Trạch Xuyên, Trần Uyển về nước rồi, Nguyễn Sơ Đường phải làm sao?”
Giọng Cố Trạch Xuyên nhàn nhạt: “Làm sao là làm sao?”
“Cậu với Nguyễn Sơ Đường chẳng phải đã bên nhau ba năm rồi sao? Trần Uyển về nước, cậu chọn thế nào?”
Qua khe cửa, Nguyễn Sơ Đường thấy Cố Trạch Xuyên châm một điếu thuốc.
Giữa làn khói trắng lượn lờ, anh ta im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Tôi không biết, tôi không muốn làm tổn thương Nguyễn Sơ Đường, nhưng tôi cũng không thể buông bỏ Trần Uyển.”
Người bạn cảm thán: “Trần Uyển là bạch nguyệt quang mối tình đầu của cậu, hồi đó hai người yêu nhau phải nói là cực kỳ mãnh liệt, không quên được cũng là bình thường.”
Một người bạn khác xen lời: “Không phải chứ, Nguyễn Sơ Đường dù gì cũng đã theo cậu ba năm, lại xinh đẹp như vậy, cậu vẫn chưa quên được Trần Uyển sao?”
Cố Trạch Xuyên xoa xoa thái dương, giọng nói có chút mệt mỏi: “Nguyễn Sơ Đường rất đẹp, ban đầu tôi theo đuổi cô ấy cũng vì thấy cô ấy có vài phần giống Trần Uyển. Bao năm nay, tôi vẫn luôn tìm kiếm bóng hình Trần Uyển trên người cô ấy.”
“Cậu tìm người thay thế à?” Người bạn thở dài: “Tôi cũng thấy hơi tội nghiệp cho Nguyễn Sơ Đường rồi đấy.”
Một người bạn khác lại hỏi: “Vậy cậu định khi nào nói chia tay với Nguyễn Sơ Đường?”
Cố Trạch Xuyên khẽ gạt tàn thuốc: “Để sau đi, Sơ Đường ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôi cũng thấy hơi tiếc nếu phải chia tay.”
Anh em bên cạnh vỗ vai Cố Trạch Xuyên: “Trạch Xuyên, được cái này thì mất cái kia, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Haiz, có gì đâu, cứ quen cả hai đi chứ.” Một người bạn khác nói giọng cà lơ phất phơ: “Nếu cậu cảm thấy có lỗi với Nguyễn Sơ Đường thì mua thêm quà dỗ dành cô ấy một chút, phụ nữ mà, dễ dỗ lắm.”
Cố Trạch Xuyên cười khẩy: “Cậu tưởng ai cũng như cậu, một lúc quen ba bốn người à? Tôi chưa đến mức phóng đãng như vậy.”
Ngoài cửa, Nguyễn Sơ Đường cong môi tự giễu rồi quay người rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Sơ Đường đi dọc bờ sông, nhớ lại từng chút một những kỷ niệm với Cố Trạch Xuyên mấy năm qua.
Ba năm tình cảm, cô cứ ngỡ họ yêu thương nhau thật lòng.
Nhưng hóa ra, cô chỉ là người thay thế cho mối tình đầu của Cố Trạch Xuyên.
Nguyễn Sơ Đường đứng bên bờ sông, bên trái là đường phố xe cộ tấp nập, bên phải là dòng sông chảy xiết không ngừng.
Nước mắt lăn dài trên má.
Gió sông l*иg lộng thổi tung mái tóc cô.
Nguyễn Sơ Đường đã đưa ra một quyết định.
Cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Alo, bố, con đồng ý về nhà liên hôn.”
Màn đêm khiến ánh đèn đường vàng vọt càng thêm ảm đạm, dưới ánh đèn có những con côn trùng nhỏ bay lượn.
Nguyễn Sơ Đường đứng dưới cột đèn, nhìn về phía màn đêm vô tận, giọng nói nhẹ bẫng: “Không sao đâu ạ, chỉ là con chơi đủ rồi, muốn kết hôn ổn định thôi.”
“Là do con sai trước đây, là con không hiểu chuyện, không nên cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi, bây giờ con đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Đợi con giải quyết xong chuyện bên này sẽ về Giang Thành.”
Sơ Đường một mình đi lang thang rất lâu bên ngoài, về đến biệt thự Cảnh Hòa Uyển đã hơn mười giờ tối.
Bảo mẫu Trương thấy Nguyễn Sơ Đường về, đưa bát cháo dưỡng dạ dày trong tay tới.
“Cô Nguyễn về rồi ạ, đây là cháo dưỡng dạ dày cô nấu cho cậu chủ phải không? Tôi vừa thấy nguội nên đã hâm nóng lại, tôi đang định mang lên thì cô về, hay là cô mang lên cho cậu ấy đi.”
Nguyễn Sơ Đường không nói gì, nhận lấy bát cháo đi lên phòng ngủ trên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên cạnh bàn làm việc trống không, màn hình máy tính vẫn sáng, nhưng Cố Trạch Xuyên không ở trước máy tính.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ào ào, đèn vẫn sáng.
Anh ấy tắm sớm vậy sao hôm nay?
Nguyễn Sơ Đường đặt bát cháo xuống.
Tiếng thông báo WeChat trên máy tính vang lên không ngừng, thu hút sự chú ý của cô.
Cô di chuột nhấp mở WeChat.
Là tin nhắn của Trần Uyển.
“Trạch Xuyên, Trần Uyển về nước rồi, Nguyễn Sơ Đường phải làm sao?”
Giọng Cố Trạch Xuyên nhàn nhạt: “Làm sao là làm sao?”
“Cậu với Nguyễn Sơ Đường chẳng phải đã bên nhau ba năm rồi sao? Trần Uyển về nước, cậu chọn thế nào?”
Qua khe cửa, Nguyễn Sơ Đường thấy Cố Trạch Xuyên châm một điếu thuốc.
Giữa làn khói trắng lượn lờ, anh ta im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Tôi không biết, tôi không muốn làm tổn thương Nguyễn Sơ Đường, nhưng tôi cũng không thể buông bỏ Trần Uyển.”
Người bạn cảm thán: “Trần Uyển là bạch nguyệt quang mối tình đầu của cậu, hồi đó hai người yêu nhau phải nói là cực kỳ mãnh liệt, không quên được cũng là bình thường.”
Cố Trạch Xuyên xoa xoa thái dương, giọng nói có chút mệt mỏi: “Nguyễn Sơ Đường rất đẹp, ban đầu tôi theo đuổi cô ấy cũng vì thấy cô ấy có vài phần giống Trần Uyển. Bao năm nay, tôi vẫn luôn tìm kiếm bóng hình Trần Uyển trên người cô ấy.”
“Cậu tìm người thay thế à?” Người bạn thở dài: “Tôi cũng thấy hơi tội nghiệp cho Nguyễn Sơ Đường rồi đấy.”
Một người bạn khác lại hỏi: “Vậy cậu định khi nào nói chia tay với Nguyễn Sơ Đường?”
Cố Trạch Xuyên khẽ gạt tàn thuốc: “Để sau đi, Sơ Đường ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôi cũng thấy hơi tiếc nếu phải chia tay.”
Anh em bên cạnh vỗ vai Cố Trạch Xuyên: “Trạch Xuyên, được cái này thì mất cái kia, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”
Cố Trạch Xuyên cười khẩy: “Cậu tưởng ai cũng như cậu, một lúc quen ba bốn người à? Tôi chưa đến mức phóng đãng như vậy.”
Ngoài cửa, Nguyễn Sơ Đường cong môi tự giễu rồi quay người rời đi.
Ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Sơ Đường đi dọc bờ sông, nhớ lại từng chút một những kỷ niệm với Cố Trạch Xuyên mấy năm qua.
Ba năm tình cảm, cô cứ ngỡ họ yêu thương nhau thật lòng.
Nhưng hóa ra, cô chỉ là người thay thế cho mối tình đầu của Cố Trạch Xuyên.
Nguyễn Sơ Đường đứng bên bờ sông, bên trái là đường phố xe cộ tấp nập, bên phải là dòng sông chảy xiết không ngừng.
Gió sông l*иg lộng thổi tung mái tóc cô.
Nguyễn Sơ Đường đã đưa ra một quyết định.
Cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Alo, bố, con đồng ý về nhà liên hôn.”
Màn đêm khiến ánh đèn đường vàng vọt càng thêm ảm đạm, dưới ánh đèn có những con côn trùng nhỏ bay lượn.
Nguyễn Sơ Đường đứng dưới cột đèn, nhìn về phía màn đêm vô tận, giọng nói nhẹ bẫng: “Không sao đâu ạ, chỉ là con chơi đủ rồi, muốn kết hôn ổn định thôi.”
“Là do con sai trước đây, là con không hiểu chuyện, không nên cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi, bây giờ con đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Đợi con giải quyết xong chuyện bên này sẽ về Giang Thành.”
Sơ Đường một mình đi lang thang rất lâu bên ngoài, về đến biệt thự Cảnh Hòa Uyển đã hơn mười giờ tối.
Bảo mẫu Trương thấy Nguyễn Sơ Đường về, đưa bát cháo dưỡng dạ dày trong tay tới.
“Cô Nguyễn về rồi ạ, đây là cháo dưỡng dạ dày cô nấu cho cậu chủ phải không? Tôi vừa thấy nguội nên đã hâm nóng lại, tôi đang định mang lên thì cô về, hay là cô mang lên cho cậu ấy đi.”
Nguyễn Sơ Đường không nói gì, nhận lấy bát cháo đi lên phòng ngủ trên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên cạnh bàn làm việc trống không, màn hình máy tính vẫn sáng, nhưng Cố Trạch Xuyên không ở trước máy tính.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ào ào, đèn vẫn sáng.
Anh ấy tắm sớm vậy sao hôm nay?
Nguyễn Sơ Đường đặt bát cháo xuống.
Tiếng thông báo WeChat trên máy tính vang lên không ngừng, thu hút sự chú ý của cô.
Cô di chuột nhấp mở WeChat.
Là tin nhắn của Trần Uyển.
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
