Chương 96
c.96 tiến về lăng mộ
Lăng mộ của vị đại năng nằm sâu trong dãy sơn mạch, ẩn mình trong một thung lũng được bao bọc bởi một rừng cây rậm rạp.
Muốn đi vào trong trung tâm, phải đi qua khu rừng đầy hiểm trở này.
Thắng miệng chẹp chẹp cây cỏ khô trong miệng, đi theo Atticus, không quên thả ra thiên nhĩ thông nghe động tĩnh phía sau.
Quả nhiên, lũ người kia sau khi thấy Thắng và Atticus rời đi không lâu, cũng dọn dẹp, đóng cửa toàn thành, cùng nhau kết bè kết phái theo sau Atticus hai người.
Có một số đã tới lăng mộ từ hôm qua, khi biết Thắng đồng ý Atticus, đã tập trung đông đúc tại cửa vào.
Để tránh bị Thắng phát hiện, bọn chúng còn cải trang để ẩn mình, kẻ thì giả đá, người thì giả cây đợi trước cửa lăng mộ.
Phải nói hoá trang của bọn này tệ thôi rồi, một tên Hùng sư thay vì ngụy trang thành tảng đá lại đi cải trang thành một đầu mèo hoang, đeo lơ trên đầu, trên mặt thì kẻ vài cái sau đó ngồi cạnh đồng bạn kêu meo meo.
Tên đồng bạn của nó cũng kì hoa không kém, rõ ràng là một loài thực vật thành tinh lại đi cải trang thành một đầu cự xà, uốn éo bên cạnh đầu cự hùng này.
Có mấy đầu thạch nhân khá hơn chút, biết lợi thế của mình là thạch đầu nên giả làm những tảng đá lớn, nhưng thay vì im lặng thì chúng lại hướng nhau tám chuyện, chủ yếu đề tài là quay quanh Thắng là chính.
Vì là xoay ngược đít về phía con đường, nên khi Thắng và Atticus đi tới phía sau, chúng không hề hay biết, còn đang mắng Thắng đúng là kẻ ngu, tự cười hơ hớ đây.
Phải đến khi Atticus tiến tới, đá bay một đầu cự thạch, tên đồng bạn mới toát mồ hôi hột mà ngậm miệng lại.
Thắng lúc này thật sự là không còn gì để nói, hắn giả vờ ngu đi theo là để tìm kiếm tung tích của Bạo vương a, tốt nhất làm ơn lừa hắn thì lừa cho có tâm, chứ lừa kiểu này hắn thật không còn gì để nói.
“Đỗ Minh tiểu đệ đừng để ý! Nơi này là dị không gian, nên các sinh vật và thực vật đều bị biến dị!” Atticus vội hướng Thắng giải thích về những thứ kì lạ trong khu rừng.
“Ặc, phải a!” Thắng ra vẻ gật gù, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng hướng về phía Atticus nhìn.
Thấy được biểu hiện của Thắng, Atticus mới nhẹ thở ra một hơi thầm nghĩ: “May mắn, tên này không có thông minh như mình tưởng!”
Càng đi vào sâu, khoé miệng Thắng càng giật giật, bọn này ngày càng lộ liễu a! Rõ ràng là một đầu sư tử, nghiễm nhiên bôi sơn xanh lên bờm, sau đó ngồi đấy thù lù, mắt trợn trừng lớn nhìn hai người, như sợ người khác không biết mình là cây cỏ, nó còn mở mồm nói dõng dạc: “tôi là cỏ!”
Đừng nói là Thắng, đến Atticus còn không chịu nổi, đá bay nó ra xa, hướng Thắng giải thích, dặn dò.
“Là một con hung thú, dám mai phục chúng ta! Đỗ Minh, đệ lên cẩn thận một chút, nếu thấy có gì khả nghi, hướng ca nói một tiếng!”
Thắng lúc này thật sự là không còn gì để nói.
Từ khi có lời nhắc nhở của Atticus, Thắng luôn tích cực hướng Atticus chỉ ra những thứ trướng mắt.
Thành ra cứ mỗi giây, mỗi phút là có một đầu hung thú, nhân loại, người ngoài hành tinh đều bị Atticus một cước đá bay.
Vô tình làm bọn họ ghi hận trong lòng, căm phẫn Atticus không thôi.
Thắng lúc này lại là thoải mái, tay chắp ra sau đầu, miệng húyt sáo vang lững thững bước theo Atticus, rảnh rảnh lại chỉ điểm vài kẻ ngụy trang, để y đá chúng bay ra ngoài, nhìn thật sướng mắt.
“Muốn tính kế tao? Hừ! Tặng cho mày một nhóm kẻ thù!” Thắng ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì lại cười lạnh không thôi.
Lý do hắn tự tin, không sợ chết như vậy là vì bản thân có tiểu thế giới nha! Nếu như nguy cấp quá thì nhảy vào tiểu không gian mà trốn, rồi liên kết với túi không gian của Tiểu Thử thoát đi. Hiện tại con chuột này còn đang du hí ở một nơi khác đây.
Lần này đi theo chủ yếu là để tìm tung tích của Bạo Vương, nếu thành công cứu được Bạo Vương rời khỏi nơi đây, hắn sẽ thôn phệ hết cả vùng không gian này.
Dinh dưỡng a, toàn bộ nơi đây là dinh dưỡng a!!!
Chẳng mất bao lâu, Thắng đã cùng Atticus tiến gần với lăng mộ.
Đập vào mặt Thắng lúc này là một công trình đồ sộ tráng lệ, nhưng lại bị đổ sụp hoang tàn, xung quanh toàn là đất đá vỡ nát, chính tỏ nơi này từng trải qua một trận tàn phá dữ dội.
Thông qua thiên nhĩ thông, Thắng có thể nghe thấy được tiếng thì thầm của công trình vĩ ngạn này. Nó tràn đầy ai oán, bi thương, phẫn nộ, đủ mọi xúc tình tiêu cực, và đặc biệt hơn hết là sự cô đơn cùng cực.
“Đi thôi, Đỗ Minh!” Atticus hướng Thắng kêu gọi.
Từ trong bần thần tỉnh hồn lại, Thắng cũng theo bước chân của Atticus tiến vào một nơi như điện thờ.
Nơi này có một đầu thông đạo không gian như lỗ đen đang phiêu dật hư phù tại trước mặt.
Tò mò hướng đầu không gian này lại gần, đang chăm chú cảm nhận pháp tắc từ nơi này toả ra thì một cự lực từ phía sau đánh úp lên mông Thắng, theo quán tính hắn cứ vậy mà đâm đầu vào vùng không gian này.
Theo thân thể Thắng tiến nhập vào vùng không gian này, phía trung tâm điện thờ vậy mà xuất hiện một đầu thông đạo, hướng xuống lòng đất.
Atticus thấy vậy liền không nhanh không chậm mà đi xuống, phía sau đám người nhao nhao xông lên, hướng nơi này lao tới như sợ mất phần của mình.
Nhưng bọn chúng không hề hay biết, tên Atticus lúc này đang nhếch mép mỉm cười, đôi mắt cũng theo đó chuyển thành màu đỏ, long lên sòng sọc phấn khích hướng xuống phía dưới phóng đi, miệng lẩm bẩm: “Thần vương, ngày ngài xuất thế không còn xa xôi nữa! Ta mang tới cho ngài một nhóm huyết tế đây! Khặc, khặc!!!”
...
Bị rơi vào lỗ đen không gian, Thắng khá bất ngờ bởi nơi này vậy mà cùng pháp tắc thôn phệ có liên hệ.
Nguyên nhân tất cả mọi người tiến vào đây đều không sống sót đi ra, là do vùng không gian này đã cắn nuốt họ, nơi này thực chất chính là một vùng không gian thôn phệ, nhưng thôn phệ để cung cấp cho thứ gì thì Thắng không biết.
Như pháp tắc thôn phệ của hắn, những thứ hắn thôn phệ được đều cung cấp cho bản thân và tiểu thế giới, vậy đầu pháp tắc nơi này cũng phải có công dụng như thế.
Nhưng để tìm ra nguồn gốc thật sự thì rất phí phạm thời gian a! Với kẻ lười nghĩ như hắn, thì thật sự là tốn nơ ron não. Thế cho nên Thắng đã làm ra một quyết định đúng đắn, đó là thôn phệ toàn bộ nơi này.
Việc tìm tung tích Bạo Vương hắn phải tạm hoãn lại, hiện tại bị kẹt tại đây, khó mà tìm được Bạo Vương.
Pháp tắc nơi đây quả thực mạnh mẽ, khiến Thắng phải huy động cả nguyên anh ra cùng mình thôn phệ mới có thể cắn nuốt vài tia.
Thời gian cứ thế trôi qua, kể từ khi Thắng bị tên khốn Atticus đá đít vào vùng không gian này cũng đã được sáu tiếng, pháp tắc thôn phệ bên trong hắn ngày càng lớn mạnh, độ tương thích với toạ độ nơi đây cũng ngày càng cao.
Thắng ẩn ẩn có thể cảm thấy được một sự liên kết gì đó với vùng thiên địa nơi này, cảm giác rất là kì lạ, khó mà diễn tả thành lời.
Điều này càng làm Thắng phấn khích, theo như phán đoán, chỉ cần cắn nuốt toàn bộ pháp tắc nơi này, hắn có thể liên kết với ý chí của thiên địa nơi đây, mượn tạm thần nhãn để bao quát toàn bộ thiên địa nơi này, tìm kiếm tung tích của Bạo Vương.
Còn việc làm chủ phương thế giới này? Chỉ có thôn phệ nó thì được, chứ làm chủ nơi này chắc gì thiên đạo nơi đây đã cho! Tốt nhất thôn phệ mới là chân ái.
Còn đang say mê thôn phệ pháp tắc, bỗng từ phía sau lưng Thắng xuất hiện một bóng người to lớn, vĩ ngạn đang ngạc nhiên nhìn Thắng.
“Vậy mà có thể thôn phệ pháp tắc cao cấp hố đen của ta?”
Nghe được tiếng nói phía sau lưng, Thắng giật mình quay người nhìn lại. Trước mặt hắn lúc này là một thân hình khổng lồ đang hùng vĩ đứng đấy. Thắng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Đôi mắt của người này như có thể nhìn xuyên thấu toàn bộ bí mật của Thắng, khiến Thắng bất giác lạnh lẽo toàn thân.
“Ồ! Trong người thế mà cũng có một giới tồn tại! Tuy nhỏ bé nhưng về chất lượng sinh vật đã có thể ngang một thế giới cấp trung!” Người này tấm tắc không thôi, hướng Thắng khen ngợi: “Ngươi làm tốt lắm tiểu bối! Không biết ngươi là đệ tử của vị nào tại tiên vực?”
Nhìn thấy người tới không có ý xấu, trái lại còn thể hiện chút thiện cảm, khiến Thắng bình ổn không ít, nhưng trong tâm vẫn cảm thấy kính sợ.
“Ta, ta không phải người của tiên vực! Ta là người trái đất!” Đứng trước một vị đại năng, tất cả bí mật đều bị nhìn thấu chỉ bằng một con mắt, hắn sao dám loạn trả lời!
16
0
6 tháng trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
