TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Dựng nhà

Đốt một đống lửa lớn cạnh đó, lấy ánh sáng chiếu cho bản thân, Thắng cứ vậy mà hùng hục làm việc.

Chỉ chốc lát Thắng đã thành công tách đôi hết chỗ tre mang về, cả cánh tay hắn đều chua khi phải liên tục hoạt động, linh lực cũng đã chạm đáy.

Lúc này cũng đã đến nửa đêm, nhìn đống lửa đã gần tàn Thắng mới quyết định đi nghỉ ngơi.

Leo lên chạc cây khoanh chân mà ngồi thiền, Thắng bắt đầu tiến vào quá trình thu nạp linh khí.

Với người sở hữu thần hồn mạnh như Thắng chỉ cần tinh thần không luôn ở trạng thái căng thẳng quá lâu thì cũng chẳng cần phải ngủ, chỉ cần ngồi tĩnh toạ luyện khí là tự khắc hồi phục.

Một đêm vô vị cứ vậy mà trôi qua.

Vừa tờ mờ sáng, Thắng đã xả thiền, kết thúc quá trình luyện khí.

Lần này hắn không luyện nhất nam, chỉ chú tâm vào khí công để cho linh lực hồi phục.

Thắng thấy, võ nhất nam mà kết hợp với dược vật hoặc thịt hung thú sẽ cho kết quả tốt hơn nên hắn dừng nó lại, chờ đến khi mình hoàn công nhà trên cây mới chuyên tâm vào tu luyện cơ thể.

Mặt trời vừa treo trên cao, Thắng đã vác theo cây thương đi vào rừng.

Trên người không cầm theo gì khác ngoài thương độc, vì mục đích hôm nay là vào rừng kéo chỗ tre kia về nên hắn cũng chả cầm theo balo.

Quần quật cả buổi sáng, cuối cùng Thắng cũng lôi được đống tre tồn của hôm qua về mà không quên cầm theo cây thiết trúc.

Trước tiên làm cái nhà đã rồi tính tiếp, Thắng để gọn cây thiết trúc sang một bên mà nhảy vào lấy linh lực chẻ tre ra làm đôi giống tối qua đã làm.

Thời gian quả thực như chó chạy ngoài đồng, nếu để ý thì thấy nó rất lâu, nhưng không để ý cái là nó thoắt qua rất nhanh.

Bầu trời cũng đã nhanh chóng chuyển mình thành đêm, còn Thắng thì vẫn còn đang hì hục với đống tre lứa mà không biết trời trăng gì.

Phải khi kết thúc công việc, ngẩng đầu lên nhìn thương khung Thắng mới phát hiện thì ra đã sang ngày mới.

Không có ý định nghỉ, cơ thể vẫn quần quật làm việc như không biết mệt. Nhưng lúc này mồ hôi đã nhễ nhại, ướt đẫm cơ thể và có vẻ Thắng vẫn không có ý định dừng.

Tinh thần vẫn tập trung nhập đầu vào công việc.

Trong thiền quán, khi bản thân quá chăm chú vào việc thiền mà quên đi xung quanh, trầm mê trong đó và không muốn thoát ra thì gọi là tham thiền.

Với hiện trạng của Thắng lúc này có thể được coi là tham việc, và bọn tàu khựa rất thích gặp những người tham việc như vậy, bởi bọn nó có thể rút bớt nhân sự giao hết công việc cho loại người này, tiền từ người này hùng hục làm ra đáng phải được nhận thêm thì sẽ bị bọn này nó ăn mất.

Quay trở lại với Thắng lúc này, sau khi đã thành công chẻ hết chỗ tre lứa, hắn bắt đầu tiến vào rừng thu thập một lượng lớn dây leo rừng cùng một số cây gỗ tươi rắn chắc làm khung.

Vì không có đinh ốc nên việc gia công chỉ đơn thuần bằng dụng cụ tự nhiên,

Nhờ có kinh nghiệm từ trước, Thắng dễ dàng mà bện chúng dây Leo vào nhau một cách nhanh chóng, trong quá trình đó hắn còn sử dụng linh lực vào các đầu ngón tay, bện tới đâu bóp thành sợi tới đó để bện chắc hơn.

Cac cụ có câu “quen tay hay việc” quả không sai, chẳng mấy chốc chỗ dây rừng đó đã được Thắng bện thành các sợi dây thừng chất lượng.

“Ục... ục.”

Tiếng đói bụng vang lên, do quá mải chăm chú cho công việc mà cả ngày Thắng chưa ăn gì, phải khi cái bụng phản ánh hắn mới tỉnh hồn lại.

“Thế mà đã bốn giờ chiều rồi?”

Thắng kinh ngạc khi nhìn vào cái tấm gỗ lớn có gắn một que gỗ nhỏ ở giữa, trên đấy có khắc thời gian và cái bóng của que gỗ đó đang chỉ xuống khung bốn giờ.

Đây là một sản phẩm của Thắng mới làm hôm trước, vì để tránh phụ thuộc quá nhiều vào điện thoại, Thắng đã chế tạo một cái đồng hồ thô sơ. Nó chạy theo sự thay đổi của mặt trời để đo lường thời gian, thứ này có thời ai cập cổ đại và Thắng biết tới nó trong một lần vô tình đọc được bài báo, và từ đó nhớ tới bây giờ.

Bỏ xuống dụng cụ, đồ đạc, Thắng mới bắt đầu lấy lương khô trong balo ra ăn.

Nhìn vào cái túi, bên trong chỉ còn một gói duy nhất là hết sạch. Chẳng biết từ khi nào Thắng đã ăn gần hết chỗ lương khô có thể phục dụng cho một tháng, có thể vì cơ thể càng mạnh sức ăn càng lớn chăng? Với một nơi có nhiều hung thú như này, Thắng cũng không quá lo lắng lắm về vấn đề lương thục, cái hắn để ý bây giờ là hoàn nơi ở.

Có thể thấy, chấp niệm của hắn với việc xây dựng nơi ở trên cây là rất lớn.

Dù trời đã bắt đầu tối muộn, nhưng Thắng vẫn không có ý định nghỉ ngơi gì. Hắn đốt lên một đống lửa rồi lại lao đầu vào làm việc.

Lần này hắn phải làm là cố định các thân cây vào chạc đại thụ hắn mới lấy về khi sáng, với chỉ một mình thì việc này khá là khó khăn.

Biết là khó đó, nhưng vẫn phải cắn răng mà làm.

Thắng bó những thân cây này thành một bó lớn, sau đó buộc chúng sau lưng ngang người. Cây nào cây ấy cũng dài đến năm mét nên khá cồng kềnh so với cơ thể nhỏ bé của Thắng.

Lấy sức mà bò lên trên, với cái đống gỗ cồng kềnh cùng cơ thể làm việc quá độ khiến Thắng cảm thấy mệt mỏi.

“Chưa xong đâu, đợi cố định chúng rồi đi nghỉ cũng không muộn!”

Tự an ủi bản thân, Thắng lại tiếp tục leo lên.

“Phù...” Đứng trên chạc cây, Thắng mới thở ra một cái, còn chưa được nổi một phút hắn đã cởi bỏ chỗ gỗ tươi này trên chạc cây, cố định tạm vào đâu đó rồi lấy đốt chân rết sắc nhọn mà đục vào thân cây.

“Bập, bập.”

Những âm thanh va chạm từ đốt chân với thân đại thụ phát ra, nặng nề mà trầm thấp.

Đại thụ đang yên nặng bỗng tản mát ra chút quang mang xanh lục, lan tràn xuống dưới nơi Thắng vừa đào một hốc sâu.

Thắng đang cầm một cây gỗ tươi, thì thấy ánh hào quang lấp loé, hắn vội vui vẻ đút thật mạnh cây gỗ vào cái lỗ vừa đào, xong đưa tay quơ quơ hướng về phía đại thụ mà chào:

“Người anh em, xuống chào hỏi đấy hả? Ha ha...”

Nghĩ rằng người anh em này biết mình làm nhà, muốn xuống đây giúp một tay, nhưng thấy nó không cựa quậy được nên Thắng cũng chả nói tiếng nhờ.

Nhưng đâu có biết, cái đục lỗ của Thắng quá mạnh tay, làm nó đau đớn muốn sử dụng pháp tắc chữa trị cái hốc mới đục đó.

Bắt gặp pháp tắc, thân đại thụ bắt đầu nhanh chóng hồi phục, vừa hay tân thịt gỗ bám chặt vào cái cây mà Thắng mới đút vô.

Kiểm tra độ chắc của thanh gỗ, vì đây sẽ là khung sườn của ngôi nhà lên phải cố định chắc chắn. Thắng thử kiểm tra, nếu thấy lỏng lẻo hắn se đào sâu thêm mà đút vào.

Khi thấy cả thanh gỗ được gắn siêu cố định, Thắng liền hài lòng vỗ nhẹ nên thân đại thụ mà nói: “Không hổ là người anh em của ta, hà hà!”

Đại thụ cũng theo đó mà rung lên, một làn sương phấp phới bay tới khá giống với hai lần trước.

Thấy vậy, Thắng liền nghĩ rằng tên nhóc này lại muốn nói chuyện phiếm đây. Chỉ thấy hắn vẩy vẩy tay ý đuổi đám sương kia đi rồi nói: “Thôi, để hôm khác chơi, giờ tôi bận việc rồi. Nhé!”

Thắng nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi rói.

Nhưng hắn đâu có biết, đại thụ đang muốn giao tiếp buộc Thắng dừng lại.

“Bập bập!!!”

Lại những tiếng vang xé lòng phát ra, đại thụ lúc này thực sự đau điếng, trong nội tâm nó lúc này tức muốn điên rồi.

Nhưng cũng may thay, sau khi đúc hai cái lỗ thì Thắng cũng không có ý định đục tiếp, bởi vì như vậy là đủ rồi.

Lấy chạc cây nơi Thắng thường ở làm gian chính, còn hai thanh vừa rồi gắn cố định hai bên làm ban công.

Sử dụng các thanh gỗ khác làm cầu nối, nối các khung trước đó lại với nhau, dùng dây buộc chặt các đầu. Tiếp tục dùng mấy thanh gỗ gia cố phần thân giữa, đặt tiền đề cho việc tăng khả năng chịu lực cho nền tre.

Còn mấy thanh gỗ Thắng sử dụng chúng làm cột chống đế và chống mái.

Hai thanh chống đế Thắng dùng một cây dài khoảng đâu đó tám đến chín mét, chống vào hai bên thanh gỗ đã được ghim vào thân cây, tuy nó chắc chắn đấy nhưng có phòng vẫn hơn. ở giữa là chạc cây cố định của đại thụ, vốn nó đã kiên cố như cốt tông nên chẳng phải gia cố làm gì.

Tiếp sau đó là lấy tre lên làm sàn, lấy cọ lên làm mái. Vốn mấy thứ này hắn đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần kéo lên hoàn tất nữa là xong.

Cứ thế hùng hục cho đến sáng Thắng cũng hoàn thành, cơ thể mệt mọi mà nằm vật ra ngôi nhà nhỏ mới dựng lên, cứ thế mà lịm đi trong sự thoải mái.

33

0

5 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.