Chương 233
c233: tin xấu
Một tuần cứ thế trôi qua.
Kể từ khi đốn ngộ toàn bộ phù văn pháp tắc tối thượng thời gian, khai mở tiểu thế giới, và trở về căn cứ Hắc Dạ, bàn giao lại toàn bộ con tàu cho Dạ Vũ, Thắng đã tiến hành tĩnh tu.
Suốt bảy ngày liền, hắn không hề ăn uống, hay thực hiện các sinh hoạt bình thường.
Mọi việc hắn làm chỉ có một, đó là tiến vào trạng thái thiền định.
Bởi sau khi khai mở lại tiểu thế giới, sự phát triển của cơ thể cùng thần hồn hắn với tiểu thế giới có chút sai lệch, nên suốt bảy ngày này, hắn không ăn không uống, chỉ tập trung thiền định để reset lại toàn bộ, đồng bộ hoá giữa thần hồn và cơ thể với tiểu thế giới bên trong.
Vốn dĩ tiểu thế giới là một phần của hắn, nên cũng chẳng mất quá lâu để đồng bộ lại, với thời gian bảy ngày như vậy, đã là khá nhanh rồi...
Mang theo tâm tình hưng phấn rời đi gian phòng, Thắng hào hứng hướng về trung tâm của Bảo Quang tự đi tới.
Đã bảy ngày không gặp nữ thủ lĩnh, hắn thực muốn nhìn đối phương một chút a.
Tiểu Thử cùng Cốt Toại khi thấy thần vương rời phòng, cũng lập tức lẽo đẽo theo sau.
“Tân thủ lĩnh!” Các binh sĩ Hắc Dạ khi thấy Thắng, liền lập tức cúi chào.
“Các anh em tốt, ngày mới vui vẻ...” Thắng vui vẻ chào lại, tư thái bình dị dễ mến khiến đám người binh sĩ càng cảm thấy dễ gần.
Đợi tân thủ lĩnh đi xa, mấy người mới ghé tai nhau thì thầm: “Quả là người đàn ông của nữ thủ lĩnh, không những mạnh đến bá đạo, dễ gần, lại còn có hai tên giới toạ và một tên cấp hoàng đi theo. Thực là thần nhân a...”
“Phải, phải... Hắc Dạ ta có vị này toạ trấn, thì sợ gì đám người của Hư Không thành!”
“Đúng a, ngày Hắc Dạ đứng lên làm ông to, bà lớn cũng không xa...”
Theo con đường đá nối lên chính điện, Thắng chẳng mất bao lâu đã tới được nơi đây.
“Hửm. Nơi này không có...” Thắng nhìn vào trong chính điện không một bóng người, chỉ có những bức tượng phật uy nghiêm đang an vị tại đó.
Thắng nghi hoặc, đôi mắt đảo quanh. Theo như hắn nhớ, cứ mỗi sáng sớm là Minh sẽ tới đây luyện quyền, hiện tại lại không thấy nàng tại nơi đây, thực khiến hắn tò mò.
“Không lẽ cô nàng vẫn còn ngủ?” Thắng trầm tư suy nghĩ.
Xoa xoa cằm, hắn quyết định dùng thiên nhãn thông để tìm kiếm nàng ta.
Sau bảy ngày toạ thiền, mọi thứ từ sức mạnh cho tớI thần thông đều đã được hắn đồng bộ, không còn chút gì bài xích, nên là dễ dàng vận dụng.
“Hả, trong phòng cũng không có...” Thắng vừa mở ra thiên nhãn thông nhìn về phía gian phòng nữ thủ lĩnh, trái tim đập lên thình thịch, nhưng khi nhìn thấy gian phòng trống không, hắn liền ỉu xìu.
Thắng không vội tắt thần thông, mà tiếp tục hướng toàn bộ căn cứ Hắc Dạ nhìn quanh.
“Ồ, thì ra là ở đây!”
Từ thiên nhãn thông truyền tới, hắn thấy Minh đang tại phòng thí nghiệm của Dạ Vũ, hai người đang đồng thời cùng nhau bên dưới hầm gửi xe đây.
Mới bảy ngày không thấy, cả căn hầm gửi xe này vậy mà đã được tân trang lại hoàn toàn, mọi thứ đều được xây dựng hoàn toàn mới, phù hợp cho công cuộc thí nghiệm, sửa chữa con tàu thời gian.
Nhưng vì nơi đó vẫn đang binh binh, chát chát, Thắng liền đoán được, nơi đây vẫn chưa hoàn thành. Cũng phải, mới có bảy ngày, trong khi đó các công trình khoa học, hoàn thành nhanh cũng phải mất đến dăm ba tháng, nên lúc này toàn bộ căn hầm vẫn đang trong quá trình xây dựng cũng là lẽ thường tình.
Khi Thắng vừa dùng thiên nhãn thông nhìn qua đây, lập tức bị Minh cùng Dạ Vũ bắt được.
Cả hai đều là giới toạ cấp, giác quan nhạy bén cực kỳ, dù là cách xa ngàn mét, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có người đang dòm ngó mình.
“Không sao, là thần vương.” Dạ Vũ giữ lại cánh tay Minh đang chuẩn bị đứng dậy, mỉm cười nói.
Mấy ngày nay tiếp xúc, Dạ Vũ đã thay đổi cách nhìn với Minh, hiện tại trong đôi mắt nàng là tràn đầy thiện cảm, không còn đầy ác ý như lúc đầu.
Minh còn đang mơ màng thì bỗng trước mặt bọn họ, một cánh cửa không gian mở ra, từ bên trong đi ra một người, đó là Thắng. Vừa rồi khi xác định được vị trí của Minh, đang ngồi cùng Dạ Vũ, hắn đã ngay lập tức sử dụng không gian pháp tắc, mở ra một cổng không gian, đi tới đó gặp mặt.
Vì Dạ Vũ vốn sở hữu một chiếc túi không gian do Thắng chế tạo từ trước, nên hắn có thể thông qua chiều không gian này, câu thông nó, sau đó mở cánh cửa không gian, từ đó đi qua.
Minh chỉ nhìn một chút, không hề tỏ ra chút bất ngờ hay kinh ngạc nào, khiến Thắng có chút thất vọng.
Hắn vừa rồi còn đang liên tưởng đến cảnh cô nàng kinh ngạc, xong sau đó nhìn hắn với ánh mắt tò mò, đầy hứng thú đây.
Chỉ cần phụ nữ đã tò mò, thì khỏi phải nói, sẽ như lũ ong mật thấy hoa, muốn bâu lại tìm tòi, như vậy, giống như loài hoa ăn thịt, nhả hương để dụ côn trùng chui vào, sau đó đậy ấm mà tiêu hoá.
Hắn là muốn như vậy, muốn cô nàng khởi nên sự tò mò, nhưng mà... thái độ lúc này của cô nàng khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của hắn...
“Hai người cũng tại đây sao?”
Để kiếm câu chuyện làm quà, Thắng liền hỏi một câu ngớ ngẩn.
Ở đây, hai người Dạ Vũ cùng Minh, ai mà không biết tên đàn ông này vừa rồi tia mắt qua đây nhìn! Hiện tại phô trương cái thế xuất hiện, lại hỏi một câu rõ ngáo, khiến hai người thực chả muốn trả lời.
“Tân thần vương a. Ngài biết xây dựng phòng thí nghiệm và sửa chữa con tàu không?” Thấy Minh không nói, Dạ Vũ liền mở lời.
“Ta? Ta tất nhiên là không biết rồi, nên mới để ngươi tiếp quản công việc này.” Thắng hùng hồn trả lời.
“Thế sao ngài lại tới đây?” Dạ Vũ híp mắt lại nhìn.
“Ta... ta tới giám sát nha, xem ngươi làm ăn thế nào.” Đang có chút ấp úng Thắng chợt nhớ ra một điều, mình là thần vương, là chủ tử của Dạ Vũ a! Sao nàng ta dám hướng mình chất vấn? Thực con mẹ nó không có tôn ty.
Thấy thần vương vừa mới ấp úng nay đã đổi giọng, khiến Dạ Vũ có chút rén, vội đưa mắt sang hướng nữ thủ lĩnh Minh cầu cứu.
“Anh Thắng, em với Dạ Vũ đang nghiên cứu kiến thiết, xây dựng phòng nghiên cứu, mọi thứ vẫn đang dở dang.
Hiện tại bọn em cần có không gian yên tĩnh, để xem xét, nghiên cứu kỹ càng, trong lúc quan trọng như vậy, anh tới đây bất ngờ, sẽ khiến bọn em gặp phải sai sót...”
Minh lời lẽ sắt đá, cùng đôi mắt nghiêm nghị đến đáng sợ, khiến Thắng rén ngang.
Đừng nhìn phụ nữ Việt Nam dịu dàng mà đánh giá thấp họ, thực tế họ rất đáng sợ, mỗi khi lên cơn, họ sẵn sàng chiến đấu đến một mất một còn, vì vậy Sư Tử Hà Đông không phải hư danh, thực tế nó là tồn tại.
Thắng rụt cổ lại thầm nghĩ: “Con mẹ nó, lúc đầu thì ghét nhau ra mặt, hiện tại là bênh nhau chằm chằm... không lẽ sau bảy ngày không gặp, hai người này lại nảy sinh tình ý?”
Thấy Thắng vẫn tần ngần đứng đấy, Minh liền nhíu lại lông mày, lập tức đuổi người: “Anh còn vấn đề gì không? Hiện tại bọn em đang rất bận, nếu không có vấn đề gì thì anh có thể ra ngoài!”
“A, được... vậy anh ra ngoài.” Thắng gãi gãi đầu, không tiếp tục ở lại, lập tức quay người rời đi.
Thấy đối phương đã đi xa, không còn bóng hình, Minh mới tiếp tục cùng Dạ Vũ bàn bạc.
“Thực không thể hoạt động con tàu?” Minh lo lắng hướng Dạ Vũ hỏi.
“Đúng vậy, lõi nghịch chuyển bên trong đã bị ai đó lấy mất. Muốn thực hiện bước nhảy thời gian, cần phải có lõi nguồn này.” Dạ Vũ nghiêm túc gật đầu.
“Vậy, muốn chế tạo ra cái thứ hai, cần bao lâu?” Minh có chút mê mang, tiếp tục hướng Dạ Vũ dò hỏi.
Dạ Vũ thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Minh: “Loại lõi đặc biệt này cần phải có đầy đủ dụng cụ mới có thể sáng tạo, nhanh thì một năm, chậm thì hai năm. Nhưng ở nơi đây, các loại máy móc để sáng tạo ra nó là không có, muốn chế tạo những máy móc này cần phải hơn chục năm...”
Tại quá khứ, nàng chỉ mất có mấy tháng là có thể xây dựng lên một toà căn cứ thí nghiệm là nhờ có lượng lớn người dân của thú nhân tộc, cùng khả năng luyện kim tài tình của Kim tiên, nên mới có thể dễ dàng như vậy.
Hiện tại nơi này không những nhân lực ít, mà các loại nguyên vật liệu đều thấp kém, và số lượng cũng không nhiều, nên để kiến thiết được một cơ sở nghiên cứu, là điều khó có thể thực hiện.
Đây quả thực là một tin xấu!
10
0
6 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
