Chương 226
c226: lên đường
Những tia nắng chói chang, nhưng không gay gắt, trái lại còn mang chút dịu nhẹ phủ xuống đại địa.
Không khí tươi mát của một ngày mới lan toả ra xung quanh, khiến nhiều sinh vật vui vẻ tỉnh dậy đón chào ngày mới.
Đấy là với các sinh vật biến dị, còn với nhân loại thì đây lại là một ngày mới đầy hắc ám, ánh sáng từ bầu trời chỉ như ánh đèn lấp loé trong đêm, không một chút gì gọi là quang minh hay hi vọng.
Đối với loài người, ngày hay đêm đều như nhau, mới hay cũ cũng chỉ có vậy, không khác biệt gì, sống đến từng này năm tháng, cũng đã là cố lắm rồi, còn niềm tin đâu nữa mà nhìn về tương lai...
Lúc này, tại cổng chùa Ba Vàng đang có một nhóm nhân lực ra sức khuân vác đồ đạc lên ba chiếc xe tải lớn.
“Đạn dược thế nào?” Minh, nữ thủ lĩnh Hắc Dạ hướng đám người hỏi.
“Súng ống, đạn dược đã được chất lên xe, hẳn là vừa đủ để dùng, thưa thủ lĩnh!” Một tên binh sĩ cấp quân chủ đỉnh phong hướng Minh báo cáo.
“Tốt, ngươi hướng các anh em phân phó, khoảng năm mươi người bên Binh Vương bộ đi theo ta! Còn lại thì ở nhà cố thủ, Minh Vương sẽ tạm thời thay ta tiếp quản căn cứ.”
Minh quay người phân phó cho tên binh sĩ vừa rồi.
“Vâng...” Tên binh sĩ kia sau khi nhận mệnh, liền lập tức rời đi, hướng các anh em của Binh Vương bộ phân phó.
Chẳng mất bao lâu, đã có năm mươi mạng người đứng trước mặt nữ thủ lĩnh, tất cả bọn họ đều được bố trí trang bị đầy đủ, súng ống đạn dược, vũ khí lạnh cận thân đều được giắt trên người, không những vậy mỗi người còn được trang bị thêm một tấm khiên Quang Minh, đủ thấy nhóm binh sĩ này tinh nhuệ đến nhường nào.
“Chúng ta xuất phát được chưa?” Thắng từ sau một chiếc bán tải đi ra, hướng nữ thủ lĩnh dò hỏi.
“Được rồi, mọi người lên xe, chúng ta xuất phát!” Nữ thủ lĩnh gật đầu, xong sau đó hướng đám binh sĩ hô lớn, rồi cùng Thắng chui vào con bán tải bên trong.
Vì Thắng không biết lái xe, nên mọi quyền hành, điều khiển đều từ Minh, nữ thủ lĩnh tới xử lý.
Cả đoàn xe gồm một con bán tải cùng ba con xe tải ba tấn cứ vậy băng băng rời đi.
Từ chùa Ba Vàng đi về hướng Yên Tử chỉ có ba con đường, là đường Đồng Chanh, đường đối diện với chùa Trình và cuối cùng là đường Bãi Dài.
Trong số ba con đường này, chỉ có đường Bãi Dài là gần nhất, dân cư thưa thớt.
Nếu để từ chùa Ba Vàng đi vào Yên Tử thì con đường này là lựa chọn đúng đắn nhất.
Ba chiếc xe tải chỉ thuộc loại ba tấn, nên kích thước cũng chỉ là to vừa đủ, không quá đồ sộ như mấy con trọng tải lớn, trong khi đó con tàu của Thắng và Dạ Vũ lại rơi vào khoảng mười tấn trở lên, Minh, nữ thủ lĩnh Hắc Dạ đang lo lắng không biết có thể thu được toàn bộ con tàu trở về căn cứ được không đây! Nàng đang khá lo lắng điểm này...
Lúc đầu Minh muốn đám người mình tìm những loại xe có trọng tải lớn hơn, nhưng vì xung quanh đây xe cộ đã bị hỏng hóc gần hết, những loại có trọng tải lớn đều đã không còn dùng được, chỉ còn đúng loại xe tải ba tấn này là còn có đất dụng võ, nên bọn họ chỉ có thể đem chúng về tân trang lại đôi chút, độ lại chút khung để nó có thể lên đường.
Vì vậy cả ngày hôm qua, đám người Minh khá là khổ cực trong công cuộc đi tìm phương tiện giao thông, đâu có rảnh rỗi, vui chơi như thằng nào đó, thoả thích cưỡi xe máy chém giết lũ zombie...
Nếu hôm qua không phải xe sắp hết xăng, Minh Vương khăng khăng đòi về thì có khi Thắng vẫn là trầm mê làm Triệu Tử Long...
Nhớ lại khi đó, Minh Vương sắp lái xe đi vào cổng chào, thì bất ngờ bị Thắng dùng dâm uy đe doạ, vậy là hắn đành phải lai tên tân thủ lĩnh này tiếp tục một đường múa thương, đến sẩm tối, xe gần cạn xăng Thắng mới đồng ý đi về...
Hiện tại ngồi trong bán tải, tay cầm trường thương, nhìn thấy lũ zombie đang ngổn ngang bên ngoài, Thắng cảm thấy nơi bàn tay bắt đầu ngứa ngáy, hắn thực hận không thể nhảy xuống một hồi loạn vũ múa thương, cuồng chém lũ zombie một phen đây.
Ngồi bên cạnh Thắng, nữ thủ lĩnh Minh không hề hé răng nửa lời, cô nàng vẫn tập trung vào việc lái xe.
Còn Thắng thì mải thẩm du tinh thần, tưởng tượng cảnh bản thân chém giết lũ zombie nên cũng không nói một câu, bầu không khí cứ vậy trầm lặng.
“Báo cáo... nơi xa khoảng hai trăm mét, có lượng lớn zombie đang tiến lại gần!”
Tiếng bộ đàm rè rè vang lên, đánh vỡ bầu không khí im lặng lúc này
Đám người Thắng hiện tại vẫn trong khu vực thành phố, dân cư sinh sống, nên xuất hiện lượng lớn zombie cũng không phải là vấn đề gì kì lạ.
“Dùng súng máy càn quét bọn chúng. Hiện tại chúng ta đang có nhiệm vụ trong người, không được ngừng lại! Nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng...” Minh thông qua bộ đàm, hướng đám binh sĩ ra lệnh.
Lương theo chỉ lệnh của thủ lĩnh, đám binh sĩ tại trên lóc xe, nâng lên khẩu DShk bắt đầu hướng đám zombie phía trước xả đạn.
Tiếng nổ oanh minh liên tục phát ra, trấn động cả thiên địa xung quanh, cứ mỗi một phút lại có 600 viên đạn ào ạt như ong vỡ tổ, hướng đám zombie bay tới như cơn mưa sa.
Lũ Zombie cũng theo đó liên tục đổ nhào, ngã rạp xuống đất như những bông lau bị máy cắt cỏ chặt gốc, ào ào ngã xuống.
Cũng chỉ trong chốc lát, con đường đã được bọn họ dọn bớt phần nào, chỉ lác đác vài đầu zombie may mắn là còn đứng đấy đong đưa.
Vì để tiết kiệm đạn, đám người cũng không tiếp tục bắn, mà trực tiếp lái xe băng qua, cán bẹp gí chúng nó xuống mặt đường xi măng cốt thép, máu đỏ đen đặc cũng theo đó loang ra đầy đất.
Ngồi trong xe, Thắng có thể cảm nhận được độ xóc nảy, bấp bênh do chiếc xe mang lại mỗi khi nó cán qua lũ zombie bên dưới.
Đoàn xe tiếp tục hướng phía trước thẳng tiến, bỏ lại phía sau lớp khói bụi, cùng đống xác chết la liệt đằng sau.
Mất khoảng năm đến sáu phút, đoàn người mới hoàn toàn rời đi địa phận thành phố, tránh xa khu dân cư, tiến vào con đường hiu quạnh, vắng bóng những ngôi nhà từng có người dân sinh sống.
Dần dần tiến vào địa phận xã Thượng Yên Công, rừng quốc gia Yên Tử cũng là gần ngay trước mắt.
Vì nơi đây là đoạn đường được xây dựng chủ yếu để phục vụ cho các du khách hành hương đi lại bằng các loại xe khách lớn, nên xung quanh đã được quy hoạch, không có nhà dân sinh sống.
Đám người Hắc Dạ không vì vậy mà thả lỏng tinh thần, trái lại còn kéo căng cảnh giác.
Bởi bọn họ biết, những nơi gần với rừng núi rậm rạp này, có một số thứ còn đáng sợ hơn đám zombie tồn tại.
Rừng quốc gia Yên Tử là một bảo tàng, có chứa nhiều nguồn gen quý hiếm cùng hệ sinh thái đa dạng, vì được bảo tồn nên vẫn giữ được nhiều sinh vật quý, cùng môi trường nguyên sinh.
Nếu đổi lại trước đây, nơi này chính là thiên đường của lũ lâm tặc, là nơi có thể cho bọn họ đổi đời...
Nhưng hiện tại lại khác, sau khi dịch bệnh zombie nổ ra, những khu rừng còn nguyên sinh, tồn tại các loại sinh vật hoang dã lại trở thành những khu vực cấm kỵ của nhân loại.
Bởi bên trong các sinh vật hầu hết đã bị chuyển hoá gen, biến thành những hung thú mạnh mẽ.
Núi Thanh Đằng chỉ là một ngọn núi nhỏ tại phía sau chùa Ba Vàng còn tồn tại một tên dã thú cấp giới toạ, thì hỏi xem một nơi có nhiều loài động vật như nơi đây liệu có đáng sợ? Tất nhiên là cửu tử nhất sinh rồi...
Để đủ tự tin tiến vào đây, đa phần đều là các cao thủ cấp vương đổ lên, nếu thấp hơn, sợ là sẽ chết ngay tức khắc.
Chính vì sự khủng bố này, đám binh sĩ Hắc Dạ mới kéo căng tinh thần, nhìn về bốn phương tám hướng.
“Chúng ta dừng tại đây thôi.” Thắng nhìn lên chiếc đồng hồ 4D, hướng Minh nói nhỏ.
“Được rồi, mọi người. Chúng ta tới đây thôi!” Minh gật đầu với Thắng, xong sau đó hướng bộ đàm truyền tin.
Các binh sĩ Hắc Dạ lập tức theo lệnh của thủ lĩnh, dừng lại xe bên lề đường.
“Tình hình thế nào? Dẫn người vào vác tháo rời bộ phận con tàu rồi mang ra, hay là làm sao?” Minh hướng Thắng đang ngồi bên cạnh dò hỏi.
“Trước tiên bảo các anh em ở lại đây cố thủ, chúng ta vào xem xét tình hình, tiện thể dọn đường. Đợi cho con đường an toàn, chúng ta sẽ thông qua bộ đàm gọi bọn họ đi vào hỗ trợ.” Thắng hơi hơi nghiêng đầu hướng Minh trả lời.
“Được rồi...” Minh gật đầu đã hiểu, sau đó mới rời xe, hướng các binh sĩ bàn giao.
Thắng cũng là muốn đám người này vào cùng một thể luôn, kéo đống sắt vụn kia ra ngoài, nhưng như vậy sợ là khó bảo vệ bọn họ khỏi lũ quái rừng.
Hắn không biết lời của Nguyên Anh là thực hay giả, nếu là thực, sau khi đốn ngộ pháp tắc tối thượng, hẳn là hắn có thể mở ra không gian, vất đống đồ đó vào trong tiểu thế giới, cũng không cần đến đám người Hắc Dạ hỗ trợ.
Nhưng thực tế như nào hắn là không biết, liệu sau khi đốn ngộ có đúng là tiểu thế giới sẽ khai phong hay không, đó là một ẩn số, vì để vẹn toàn đôi đường, hắn quyết định để đám người Hắc Dạ bên ngoài, bản thân sẽ cùng Minh đi vào trước.
Thứ nhất dọn đường, thứ hai thử xem tiểu thế giới có mở ra hay không, nếu mở thì đám người kia không cần phải vào, mấy chiếc xe tải cũng không cần đến.
Còn nếu không mở được thì đành phải alo, ới đám người kia vào bên trong, cùng mình khuôn đống sắt vụn này ra ngoài mà thôi...
“Sao rồi?” Thắng quay lại hỏi Minh đang đi tới.
“Đã phân phó xong, chúng ta tiến vào thôi!” Minh hơi gật đầu trả lời.
“Tốt, đi thôi!”
Cả hai chầm chậm tiến vào bên trong cánh rừng rậm rạp, hướng về phía con tàu mà Thắng cùng Dạ Vũ toạ lạc trước kia đi tới.
Đám người Hắc Dạ tại phía sau, nhìn bóng lưng dần khuất của hai vị thủ lĩnh, thần kinh căng cứng không thôi...
9
0
6 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
