Chương 223
c223: thương tới tay
Sau khi xử lý xong tên zombie giới toạ đầu tiên, Thắng liền quay trở lại căn nhà hai tầng, nơi Minh Vương đang ẩn nấp.
“Tân thủ lĩnh!”
Nhìn thấy Thắng an toàn trở lại, Minh Vương âm thầm thở ra một hơi.
Dù sao người ta cũng là tình nhân của nữ thủ lĩnh, chẳng may hẹo ở bên ngoài, hắn thực không biết phải bàn giao với nữ thủ lĩnh ra sao.
“Chúng ta tiếp tục xuất phát thôi!” Thắng hướng Minh Vương hô lớn.
“Ngài đã tiêu diệt xong đầu zombie giới tọa kia?” Minh Vương có chút tò mò hướng Thắng dò hỏi.
Theo như hắn tính toán, tân thủ lĩnh mới đi chưa đầy hai tiếng, đã nhanh chóng quay trở lại, trong khi đó nơi đầu zombie giới tọa kia sinh sống có rất nhiều đám tay chân. Muốn tiêu diệt tên giới tọa này tân thần vương phải xử lý cả đám zombie cấp thấp.
Việc này không thể dễ dàng giải quyết chỉ trong vòng một đến hai giờ nhanh chóng như vậy, nên khi thấy Thắng quay lại sớm hơn dự tính, Minh Vương hết sức kinh ngạc.
“Đúng vậy, không chỉ tên giới tọa, mà cả đám zombie nơi đó đều đã bị ta xử lý. Từ giờ các ngươi có thể yên tâm tới đây rồi!” Thắng không mặn, không nhạt mà trả lời.
Dù biết chắc tân thủ lĩnh đã thành công xử lý tên giới tọa, nhưng khi nghe đối phương gật đầu khẳng định như vậy, Minh Vương không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, âm thầm kinh hô: “Quả là một vị mãnh nhân!”
Trao đổi vài ba câu chuyện trò, MInh Vương cùng Thắng lại tiếp tục lên đường, hướng cầu Đá Bạc thẳng tiến.
Vì nơi Minh Vương từng sinh sống trước kia gần ngay chân cầu Đá Bạc, nơi đây cũng có nhiều hộ dân sinh sống, chủ yếu là các tầng lớp giả nghèo như gia đình Minh Vương.
khoảng cách từ khu dân cư mà Thắng mới tới xử lý đầu zombie giới tọa kia cũng không quá xa, chỉ đâu đó khoảng vài phút đi đường. Nên cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, cả hai đã có mặt tại một cổng chào.
Nhìn cổng chào to lớn, cùng tấm biển hiệu đang nằm lăn lóc một bên, Thắng có thể thấy được sự bào mòn của thời gian qua độ tàn tạ từ chúng.
Vì để tránh đám zombie chú ý, dẫn nhau kéo tới đông nghịt, Thắng đã cho Minh Vương để lại chiếc Aprillia RVS4 Factory 2010 phía bên ngoài cổng chào, lững thững cuốc bộ vào bên trong.
“Cầm lấy!” Thắng đưa cho Minh Vương một cây dao quắm.
“Cái này...” Minh Vương kinh ngạc nhìn thứ đồ chơi có chút giống lưỡi hái tử thần này.
Từ phía trên con dao, hắn có thể cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo, nhất là phần lưỡi dao, càng khiến người ta rét lạnh.
“Chỉ là một con dao quắm do ta tân trang lại. Phía trên nó có một đồ án pháp tắc hệ phong, tuy chỉ là ngụy pháp tắc nhưng hiệu quả là miễn bàn. Chỉ cần ngươi hơi thả vào trong đó một tia thần hồn là có thể kích hoạt phong hệ trong đó, tăng sức sắc bén cho lưỡi dao...”
Thắng quẳng cho MInh Vương con dao, sau đó quay người đi trước.
Đối với hắn, đây chỉ là một thứ đồ chơi tạm bợ, không có gì đáng giá chú ý. Nhưng đối với MInh Vương thì lại hoàn toàn trái ngược.
Trong căn cứ Hắc Dạ chỉ có bốn trăm kiện thần khí, mà tất cả đều là khiên phòng thủ, ngoài khả năng trấn áp zombie cấp thấp cùng làm choáng địch nhân ra, thì chả còn tác dụng gì.
Hiện tại được Thắng vất cho một thứ có thể chém sắt như chém bùn, không những vậy còn có thể thả ra pháp tắc, tuy chỉ là ngụy, không đầy đủ áo nghĩa và biến ảo như Quang Minh khiên, nhưng nó giúp Minh Vương cải thiện khả năng công kích của bản thân.
Có thể nói, cây dao quắm này đối với Minh Vương như một kiện thần khí.
Có thêm nó, kết hợp với tấm khiên Quang Minh tại sau lưng, Minh Vương tự tin có thể vượt cấp chiến đấu. Hiện tại hắn đang là cấp vương trung kỳ, cùng với hai kiện thần khí này, hắn là thừa sức ăn lại một tên zombie cấp hoàng trung kỳ đổ xuống.
“Lát nữa khi tôi vào trong, anh xem nơi đây chỗ nào an toàn thì núp vào. Đừng ra ngoài gây phiền toái!” Như sực nhớ ra điều gì, Thắng vội quay người hướng Minh Vương phân phó.
Dù sao chuẩn bị chiến đấu cũng là một đầu quái vật cấp giới tọa, không phải lũ tạp nham, không kể nơi đó còn có lượng lớn zombie cấp cao, cấp hoàng cũng phải đâu đó vài đầu, sợ tên này theo vào chỉ tổn làm thức ăn cho bọn chúng.
“A, ta rõ ràng...” Minh Vương gật đầu.
Lúc đầu hắn còn tưởng đối phương cho con dao này là để phụ giúp, ôm đi vài đầu zombie đây, hiện tại đối phương lại nói không cần tham gia chiến đấu, thực khiến hắn vui vẻ trong lòng. Tuy có chút lo lắng cho tân thủ lĩnh, nhưng an nguy của bản thân cũng là đáng quý nha...
Bỏ lại Minh Vương đằng sau, Thắng lại một đường đi vào trung tâm khu dân cư.
Trên con đường bê tông, tan hoang đổ nát, xuất hiện nhiều những bộ hài cốt, nằm la liệt trên mặt đường. khắp nơi, từ mặt đường cho tới các tòa nhà khang trang đều đã bị nấp kín bởi những thảm cỏ, rêu xanh cùng các loại dây leo, trông cực kỳ hoang sơ, đáng sợ.
“Thực kỳ lạ...” Thắng hơi nhíu mày, kì quái mà đánh giá xung quanh.
Suốt chặng đường hắn đi vào đây, cũng đã được hơn chục phút đồng hồ, nhưng chưa nhìn thấy một con zombie nào xuất hiện, dù là con cấp bậc thấp nhất cũng không thấy tồn tại.
Đi sâu thêm chút nữa, vẫn là không thấy một đầu zombie... không tin tà, hắn lại tiếp tục lượn quanh toàn bộ khu vực nơi đây. Nhưng hoàn toàn không có một tên zombie nào tồn tại.
Lúc đầu tới đây, hắn không cảm nhận được khí tức bá đạo của cấp giới tọa, hắn còn tưởng đối phương đang ẩn mình núp trong bóng tối, hiện tại đến bóng dáng cũng chẳng thấy, hẳn là đối phương đã rời đi.
Không tiếp tục đào bới tung tích đám zombie, Thắng liền quay trở lại cổng chào, nơi Minh Vương đang ẩn nấp.
Ngồi trong căn nhà hai tầng mân mê con dao, Minh Vương nhìn thấy Thắng đang hướng bên này đi tới, nội tâm hắn chấn kinh.
Lần trước tân thủ lĩnh đi chưa đầy hai tiếng đã xử lý xong một đầu zombie giới toạ cùng đám tay chân, hiện tại đối phương chỉ dùng chưa tới mười phút đã ngay lập tức trở về, tốc độ này còn nhanh hơn lần trước mấy lần, khiến Minh Vương kinh hãi không thôi.
“Tân thủ lĩnh, đám zombie đã bị tiêu diệt rồi sao?”
Khi Thắng vừa đi tới căn nhà Minh Vương ẩn nấp, đối phương đã ngay lập tức vọt ra hướng Thắng thăm hỏi.
“Ta chưa tiêu diệt đầu zombie nào, bởi nơi đây đã hoàn toàn không có đến một đầu zombie tồn tại...”
Thắng lắc đầu, có chút phiền muộn.
Tưởng bắt được một đầu zombie cấp giới toạ làm nguyên liệu cho bản thân, ấy vậy mà khi tới nơi lại không thấy nó tồn tại, mọi thứ không một chút dấu vết cứ thế mà biến mất, thực khiến hắn có chút buồn.
Đối với Thắng thì là vậy, nhưng đối với Minh Vương thì đây lại là một tin vui. Như vậy hắn sẽ không phải chiến đấu, mà tân thủ lĩnh cũng không gặp nguy hiểm gì, như vậy sẽ dễ bàn giao với nữ thủ lĩnh hơn...
“Đi, chúng ta tới nhà của ngươi!” Thắng thúc giục Minh Vương còn đang ngẩn người một bên.
“A...a vâng...” Minh Vương lập tức hoàn hồn, đi phía trước dẫn đường cho Thắng.
Quằn quèo qua những con đường, đi qua vài ngõ nhỏ, Minh Vương dẫn Thắng tới một căn nhà to lớn.
Căn nhà này được xây theo kiểu mẫu nhà thái hai tầng, được phủ sơn bởi một màu trắng sáng, nhưng vì lâu ngày không được sửa sang, cùng với đó là bị các loại thực vật sinh trưởng bám vào, dẫn tới mốc meo, rêu xanh lởm chởm, trông tan hoang, đổ nát.
Vì căn nhà nằm tại trung tâm mảnh đất, xung quanh lại bị bao phủ bởi những hàng cây to lớn, dày đặc những tán lá xếp tầng, trông càng thêm hắc ám, bí ẩn.
“Nhà anh ngày xưa cũng giàu thật đấy!” Thắng cảm thán một câu.
Năm 2012 để xây được căn nhà như này, cũng phải mất vài tỉ, cả tiền nội thất các thứ, đấy là còn chưa kể tới bể bơi, lẫn sân chơi toàn cây cảnh này, thật khiến Thắng có chút hâm mộ, lại tiếc nuối.
Nếu tận thế không đến, với cơ ngơi như này thực không khác gì một tiểu bá vương. An nhàn, đủng đỉnh sống qua ngày cũng là thừa sức...
“Hà hà, cũng chỉ là quá khứ mà thôi...” Minh Vương lắc đầu, sau đó dẫn Thắng đi vào bên trong.
Đi qua đại sảnh, Minh Vương không dẫn Thắng tiến tới trên lầu, mà đưa hắn xuống tầng hầm bên dưới của toà nhà.
“Ông nội tôi thường để bảo vật bên dưới tầng hầm, ông sợ đám trẻ chúng tôi nghịch ngợm, phá hỏng đống đồ nên mới để hết chúng ở đây!”
Minh Vương phá vỡ tấm cửa sắt đang chặn trước mặt, sức mạnh khủng bố của cấp Vương không phải một tấm kim loại tầm thường có thể ngăn cản, cứ vậy bị đá ra một thông đạo lớn.
Đi theo Minh Vương, Thắng dần tiến sâu vào bên trong tầng hầm.
Nơi đây rất rộng, phải đến hai trăm mét vuông.
Xung quanh được xếp đầy đủ loại kỳ lạ bảo vật, từ vũ khí cho tới gốm sứ, đâu đâu cũng là đồ cổ, tất cả đều rất đáng tiền.
Nhưng có một thứ khiến Thắng phải nhìn không chớp mắt, đó là một cây thương hắc sắc, phía đầu thương thi thoảng phát ra vài tia kim quang, trông rất kỳ lạ...
“Là nó sao?” Thắng nhìn cây thương không chớp mắt, miệng lẩm bẩm.
“Đúng vậy, chính là nó...” Minh Vương đứng bên cạnh gật đầu.
Thắng không kịp chờ đợi, nhanh chóng bước chân tới gần cây trường thương đang được treo trên giá, đưa tay vuốt nhẹ một cái.
Một cảm giác mát lạnh lan tràn khắp bàn tay, khiến hắn thích ý không thôi. Lập tức gỡ cây thương khỏi giá đỡ, cầm trên tay vung vẩy.
“Rất vừa tay.” Thắng vui vẻ tự nói.
“Đây là...” Nghịch một hồi, hắn mới mân mê, tò mò nhìn xuống dòng chữ kỳ lạ trên thân cây thương.
“Đó là tên của nó, Trấn Ma Thương!” Minh Vương đứng bên cạnh giải thích.
Dù sao trước đây cũng từng đi theo ông nội, nên hắn biết đôi chút về cây thương này.
“Cây thương này... hẳn là do đám Kim tiên bọn chúng sáng tạo ra, bởi thủ thuật tinh xảo như vậy, chỉ có bọn chúng mới có thể chế tác!” Thắng âm thầm suy đoán.
Đưa một sợi thần hồn tiến vào trong cây thương, Thắng muốn xem xem, ngoài độ bền, bén nhọn bên ngoài thì bên trong còn ẩn giấu cái gì hay không.
10
0
6 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
