Chương 113
c.113 tin tức từ tương lai
“Không được, tôi phải quay lại chỗ phi thuyền! Cả thế giới đang gặp nguy hiểm!”
Người phi hành gia đầy vẻ lo lắng, nhăn nhó khuôn mặt toan đứng dậy, nhưng vì lâu ngày không hoạt động chân tay, khiến khí huyết trong người có chút tắc nghẽn, dẫn tới đôi chân bị tê dại không thể đứng vững được, ngã vật ra đất
“Yên tâm đi, người anh em không thể rời đi khỏi đây đâu! Tôi đã bị mắc kẹt tại đây một thời gian rồi!”
Thắng tiến lại gần, đỡ người đàn ông này lên, không hiểu những lời anh ta nói là có ý gì nhưng hiện tại khó mà quay trở lại thời đại cũ được.
“Vậy là anh cũng được gửi về năm 2023, rồi bị mắc kẹt tại đây sao?”
Nghe được lời nói của Thắng, người đàn ông trung niên này có chút khó tin.
Theo như y biết thì lúc bản thân được đưa tới đây, nhân loại đã bị tận diệt, chỉ còn lại mỗi khu căn cứ quân sự tại Việt Nam mà thôi, ấy vậy mà người trước mặt này lại nói bản thân đã bị mắc kẹt một thời gian, vậy tên này hẳn là người đi trước hắn.
Nhưng lúc bấy giờ đã làm gì có khu căn cứ nào kịp chế tạo ra cỗ máy thời gian như căn cứ của hắn đây!
“Tôi?...” Thắng có chút khó khăn, cái gì được gửi về? Hắn đơn thuần là bị đá về a! Nói đúng hơn là vì cứu nhân loại nên hắn bị Hiện Quang đại sư tống về thời nguyên thủy nha.
Nhưng giải thích như thế nào? Bị đá về hay là được gửi về? Tất nhiên là phải giấu việc bị đá về rồi! Nhưng nói là được gửi về cũng không phải, bởi hắn đâu biết khu căn cứ khoa học nào đâu, nói ra lại sợ bị đối phương tìm ra mánh khoé.
Nếu đã vậy, thì chỉ có thể đổ cho thời không thôi, chẳng phải từ trong lịch sử cho đến hiện đại, cũng có một số trường hợp người bị biến mất bất thình lình, sau đó xuất hiện ở tương lai hay sao.
“Cái này... tôi cũng không biết, chỉ là trong một lần đi chơi trong hang động thì bị dịch chuyển thông tới đây.”
Thắng gãi đầu, để lộ ra một khuôn mặt không hiểu, trông thật sự như y không hề hay biết tí gì.
Thấy vậy, người đàn ông cũng tin vài phần, liền hướng Thắng hỏi tiếp.
“Vậy... anh đến từ năm bao nhiêu?”
“Tôi? Tôi đến từ năm 2023...” Thắng thành thật trả lời.
Nghe được Thắng là người của năm 2023, người đàn ông liền xúc động không thôi, hướng đôi bờ vai bé nhỏ của Thắng giữ chặt, lực đạo hơi mạnh khiến Thắng phải có chút nhăn nhó mặt mày thầm nghĩ: “Sức mạnh thật lớn, tên này chắc cũng phải cấp tông đổ xuống!”
Nhìn thấy biểu hiện của Thắng, người đàn ông này mới biết mình hơi quá khích, vội thả lỏng bàn tay, nhưng vẫn giữ vai của Thắng mà nói trong cảm xúc vui sướng.
“Thật tốt quá! Tôi tên là Lưu Thế Hoàng, là người của tương lai, tôi đến từ năm 2223...”
“Người đến từ tương lai?”
Đầu Thắng đầy dấu hỏi chấm, con mẹ nó! Vậy mà thực là người tương lai? Đi về đây bằng con tàu du hành thời gian?
“Ông anh! Ngươi là cưỡi cỗ máy du hành thời gian giống Doraemon sao?”
Thắng có chút nửa tin, nửa ngờ hướng người đàn ông có tên Lưu Thế Hoàng này hỏi lại.
“Đúng! Là tôi ngồi cỗ máy thời gian để quay về năm 2023, cảnh báo mọi người...”
Lưu Thế Hoàng gật đầu.
Thấy được tên này khẳng định là đúng, lần này lại đến lân Thắng phấn khích không thôi.
Con mẹ nó!!! Nếu tên này có thể ngồi con tàu kia để du hành thời gian từ năm 2223 đến đây thì hắn cũng có thể ngồi vào trong rồi quay trở lại năm 2023, như vậy hắn có thể về nhà nha! Không phải liều mạng để tu luyện như bây giờ.
Nhìn thấy Thắng vui vẻ, hoàn toàn không thèm nghe những điều mình nói phía sau, Lưu Thế Hoàng vội lay động đôi vai nhỏ bé của Thắng mà hô.
“Người anh em, cậu nghe cho rõ đây! Vào năm 2033, tức mười năm sau của 2023, bầu trời sẽ bắt đầu xuất hiện vết nứt không gian, từ trong đó sẽ có quỷ khí tiến vào địa cầu!
Khi đó các loài sinh vật hung dữ sẽ tiến hoá và bắt đầu tàn sát nhân loại! Không chỉ có vậy, từ trong những khe nứt kia sẽ xuất hiện một lượng lớn Trùng tộc, bọn chúng mới là đáng sợ nhất.
Chúng ăn hết toàn bộ nhân loại, diệt sát con người không còn một mống! Vì để cứu vãn tình hình, các nhà khoa học đã gửi tôi về năm 2023 để cảnh báo, cho nên chúng ta hãy mau trở về năm 2023, để nhắc nhở cho nhân loại!!!”
“Cái gì Trùng tộc?” Thắng có chút hơi ngớ người, khó hiểu.
Để chứng minh lời mình nói là thực, Lưu Thế Hoàng vội mở một nút phía tay áo, phía trên đó vậy mà xuất hiện một hình ảnh 3d, bên trong là nhân loại đang chật vật đối chiến với những con quái vật kì dị.
“Kim giác ngô công? Liệp sát trùng tử???”
Thắng có chút kinh dị thầm nghĩ, bởi theo hắn thấy thì bọn chúng chính là những côn trùng tại Trùng vực, trong bí cảnh mà Dạ Minh đã từng ngao du qua, điều đáng nói ở đây chính là sao bọn chúng lại xuất hiện ở trái đất, điều này Thắng không thể biết được.
Nhưng hắn biết, lũ trùng này không những là tài nguyên quý hiếm, mà còn là lũ quái vật nguy hiểm.
Đối với những kẻ tu luyện tại quỷ giới thì chúng là thiên tài địa bảo, còn với nhân loại địa cầu thì chúng như hung thú đồng dạng.
Nếu bọn chúng xuất hiện tại địa cầu, xác định nhân loại sẽ gặp nguy hiểm, bởi bọn này rất phàm ăn, thứ gì chúng cũng có thể thôn phệ.
Như thế nơi ở của hắn cũng sẽ không được yên ổn, cha mẹ, anh chị em họ hàng các thứ sẽ không được yên thân.
Nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề, Thắng liền quyết định sẽ giúp người đàn ông trước mặt này trở về năm 2023.
Vừa có thể giúp cho y được về nhà, lại có thể giúp cho người phi hành gia hoàn thành nhiệm vụ, một mũi tên trúng hai con nhạn a.
“Được! Nhưng trước tiên ông anh hãy nghỉ ngơi đi đã, để phục hồi thân thể, chẳng phải chúng ta cũng có cỗ máy thời gian sao? Gấp như vậy làm gì?”
Thắng hướng Lưu Thế Hoàng trấn an, nhưng hơn ai hết, hắn biết bản thân mình còn gấp hơn người đàn ông này nhiều.
Cái lời trấn an này mục đích thật sự không phải là hướng lên thân Lưu Thế Hoàng, mà là để hắn tự trấn an lòng mình, không được quá hấp tấp mà thôi.
“Người anh em nói phải!”
Thấy Thắng nói có lý, Lưu Thế Hoàng liền gật đầu, an ổn ngồi nghỉ ngơi.
Thắng tiện tay vất cho Hoàng một chiếc đùi lớn, to quá đầu người: “Ông anh hẳn là chưa được ăn gì, ăn tạm cái đùi này đi, cũng ngon lắm đấy...”
Đây là phần thịt đang ăn dở của hắn, tuy là thức ăn thừa nhưng đừng coi thường, nó là thịt của hung thú cấp quân do Tiểu Thử buổi sáng đi săn về cho Thắng.
Vừa rồi đang ngồi ăn, thì thấy Lưu Thế Hoàng tỉnh dậy, nên hắn mới dừng lại, nếu không cái đùi này cũng hết từ lâu rồi.
“Đây là...?”
Lần đầu tiên Hoàng thấy cái đùi to đến như vậy, từ lúc sinh ra cho đến hiện tại, luôn sống trong cảnh đói khổ, nào được ăn miếng thịt nào ra hồn!
Với lại trong thời kì tận thế thì lấy đâu ra thịt ngon mà ăn, thực phẩm chủ yếu là các loại ngũ cốc dễ trồng cùng thịt của Trùng tộc, nhưng chúng không được thơm như miếng thịt đang cầm trên tay này.
“Đó là thịt của Khủng long bạo chúa, ăn cũng được! Mùi vị cũng không khác thịt gà là mấy...”
Thắng chẹp chẹp miệng, để mà nói thì hắn ăn đến phát ngán rồi, giờ chẳng qua ăn để sống mà thôi.
“Ồ...” Nghe được lời nói của Thắng, Hoàng mới đưa lên miệng cắn thử, một mùi thơm phức đánh thẳng vào vị giác của y, khiến y như nhìn thấy được nhân sinh thứ hai.
“OMG, thứ này thật là ngon!!! Không những thế còn có hàm lượng lớn năng lượng, tôi có thể cảm nhận được mã gen của tôi đang tăng lên!”.
15
0
6 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
