0 chữ
Chương 30
Chương 10.3: Sở Y Y làm được, bọn họ cũng làm được!
[Cố Minh Châu lại bắt đầu khiến tôi buồn nôn rồi. Dám coi thường nông dân à? Nông dân thì sao? Nông dân còn đáng trọng hơn cái thứ ăn cắp thân phận người khác như cô ta đấy!]
[Cô ta ghét nông dân thì đừng có đυ.ng vào một hạt gạo hay miếng rau nào của nông dân nhé!]
[Cô tưởng mình cao quý lắm à? Cũng chỉ là con gái của bảo mẫu, giờ cướp được thân phận của Sở Y Y thì tưởng mình thành thiên kim tiểu thư chắc? Đồ ghê tởm!]
[Học hành bao nhiêu năm, vẫn không sửa nổi cái suy nghĩ rác rưởi đó. Đúng là gen ác độc, thấp kém nó khắc vào xương tủy rồi, không tẩy ra được đâu!]
Gần một tiếng sau, Cố Hiên, Tần Tu Hàn và Đoạn Tương mới lò dò từ rừng trở về.
Cố Minh Châu mừng rỡ ngẩng lên, nhưng thấy ba người tay trắng, mặt cô ta tối sầm lại ngay lập tức.
“Ba người các anh đi săn kiểu gì thế? Sao lại về tay không? Thú rừng đâu?!”
Tần Tu Hàn bình thản giải thích:
“Bọn tôi lặn lội rất lâu mới thấy vài con gà rừng, nhưng hôm nay tụi nó chạy nhanh hơn mọi hôm.
Trong rừng cỏ cây um tùm, vừa thấy đã mất dạng, nên chỉ nhặt được vài quả trứng thôi.”
Nói rồi, anh ta móc túi ra được bốn quả trứng gà.
Đoạn Tương cũng lấy ra ba quả, còn Cố Hiên cầm về bốn quả.
Tổng cộng 11 quả trứng.
Cố Hiên nói:
“Chúng ta có 5 người, mỗi người 2 quả, còn dư 1 quả. Ăn đỡ lót dạ rồi đợi chương trình mang đồ ăn tới.”
Cố Minh Châu nghe tới đó thì không kìm được nữa, giọng the thé:
“Tôi ghét ăn trứng gà! Chẳng lẽ anh không biết?!”
“Tại sao Sở Y Y lần nào cũng bắt được thú, còn ba anh là đàn ông thì chẳng bắt nổi cái gì? Các anh không thấy nhục à?!”
Cô ta vừa đói vừa khát, trên người lại ngứa ngáy khó chịu, tâm trạng như quả bom sắp nổ.
Tần Tu Hàn cũng không vừa, cau mày bật lại:
“Cô nói bọn tôi là đàn ông, vậy cô cũng là phụ nữ, chẳng lẽ Sở Y Y làm được thì cô lại không làm được?”
“Cô thử tự đi mà bắt thú đi, bắt được rồi hẵng mở miệng trách người khác!”
“Cô cả ngày chẳng làm được cái gì, vậy mà mở miệng ra là chỉ trích người này người kia, cô có tư cách gì?!”
Cố Minh Châu trợn trừng mắt:
“Anh dám mắng tôi?!”
Tần Tu Hàn hít sâu, đè nén cơn giận.
“Tôi không chơi chung với mấy người nữa!
Mấy quả trứng tôi tự kiếm, tôi mang theo đi một mình!”
Anh ta quay người, thu dọn đồ đạc, xách ba lô bỏ đi về phía khu cắm trại.
Đoạn Tương nhìn theo, nghĩ ngợi rồi cũng lên tiếng:
“Tôi đi với Tu Hàn. Một mình trong rừng nguy hiểm.”
Anh ta cũng gom trứng và đồ đạc, rời khỏi nhóm.
Trương Giai Giai đứng bên rất muốn đi cùng, nhưng ánh mắt như dao của Cố Minh Châu lia tới, lạnh lẽo hỏi:
“Cô cũng định theo tụi nó à?”
Trương Giai Giai giật thót, vội cười gượng:
“Không... không có! Tôi chỉ nhìn cho biết thôi!”
Cô ấy không dám phản kháng như Tần Tu Hàn hay Đoạn Tương.
Tần Tu Hàn là đỉnh lưu, ký với công ty nước ngoài, không sợ bị đè ép.
Đoạn Tương là ảnh đế, có thực lực, có mối quan hệ, không có Cố gia cũng vẫn sống tốt.
Còn cô ấy thì chỉ là tân binh, vừa không có danh tiếng, lại không có thế lực chống lưng.
Nếu đắc tội Cố gia, công ty chắc chắn sẽ chọn đá cô ấy đi để làm vừa lòng họ.
Cố Minh Châu hừ lạnh:
“Biết điều đấy!”
Cố Hiên nãy giờ im lặng, lặng lẽ đặt mấy quả trứng xuống.
Lúc này, Cố Minh Châu mới nhận ra: nãy giờ mình mắng luôn cả anh ba.
Cô ta vội đổi giọng, nhào tới ôm cánh tay Cố Hiên, dính sát người vào, giọng ngọt như mật:
“Anh ba~ Em đâu có mắng anh~.
Anh là người lợi hại nhất trong lòng em mà!
Là siêu anh hùng vô địch đó, em thần tượng anh lắm luôn đó nha~.”
“Anh chưa từng làm mấy chuyện bắt thú, không thành công cũng là chuyện bình thường!”
Cố Hiên hơi dịu mặt, nhưng bị ôm sát như vậy lại thấy khó chịu, liền rút tay ra:
“Thôi nhen. Lo nướng trứng ăn đi.”
Trương Giai Giai đã gom đủ củi, còn cẩn thận bẻ thành đoạn vừa tầm, để dễ nhóm lửa.
Cố Hiên lấy bật lửa, châm lửa nhóm bếp.
Khi lửa cháy to, anh bỏ 4 quả trứng vào nướng trực tiếp trên lửa.
Vì không có nồi niêu xoong chảo, nên không thể luộc hay chiên, chỉ còn cách nướng.
Lửa cháy được chừng 5 phút…
Đùng!
Đoàng!
Đoành!
Tách!
BỐP!!
Cả bốn quả trứng — đồng loạt phát nổ!!
“Á á á á!”
Trứng nổ tung, làm bếp lửa cũng văng tứ tung, vỏ trứng bắn vèo vèo như đạn bi.
Cố Minh Châu, Cố Hiên, Trương Giai Giai — đứng gần đống lửa nhất — đều trúng đạn.
Kết quả?
Người nào người nấy, toàn thân lấm lem, tóc tai vương đầy trứng chín và vỏ trứng.
Bữa cơm đầu tiên của họ…
Nổ tung như pháo tết.
[Cô ta ghét nông dân thì đừng có đυ.ng vào một hạt gạo hay miếng rau nào của nông dân nhé!]
[Cô tưởng mình cao quý lắm à? Cũng chỉ là con gái của bảo mẫu, giờ cướp được thân phận của Sở Y Y thì tưởng mình thành thiên kim tiểu thư chắc? Đồ ghê tởm!]
[Học hành bao nhiêu năm, vẫn không sửa nổi cái suy nghĩ rác rưởi đó. Đúng là gen ác độc, thấp kém nó khắc vào xương tủy rồi, không tẩy ra được đâu!]
Gần một tiếng sau, Cố Hiên, Tần Tu Hàn và Đoạn Tương mới lò dò từ rừng trở về.
Cố Minh Châu mừng rỡ ngẩng lên, nhưng thấy ba người tay trắng, mặt cô ta tối sầm lại ngay lập tức.
“Ba người các anh đi săn kiểu gì thế? Sao lại về tay không? Thú rừng đâu?!”
“Bọn tôi lặn lội rất lâu mới thấy vài con gà rừng, nhưng hôm nay tụi nó chạy nhanh hơn mọi hôm.
Trong rừng cỏ cây um tùm, vừa thấy đã mất dạng, nên chỉ nhặt được vài quả trứng thôi.”
Nói rồi, anh ta móc túi ra được bốn quả trứng gà.
Đoạn Tương cũng lấy ra ba quả, còn Cố Hiên cầm về bốn quả.
Tổng cộng 11 quả trứng.
Cố Hiên nói:
“Chúng ta có 5 người, mỗi người 2 quả, còn dư 1 quả. Ăn đỡ lót dạ rồi đợi chương trình mang đồ ăn tới.”
Cố Minh Châu nghe tới đó thì không kìm được nữa, giọng the thé:
“Tôi ghét ăn trứng gà! Chẳng lẽ anh không biết?!”
“Tại sao Sở Y Y lần nào cũng bắt được thú, còn ba anh là đàn ông thì chẳng bắt nổi cái gì? Các anh không thấy nhục à?!”
Cô ta vừa đói vừa khát, trên người lại ngứa ngáy khó chịu, tâm trạng như quả bom sắp nổ.
“Cô nói bọn tôi là đàn ông, vậy cô cũng là phụ nữ, chẳng lẽ Sở Y Y làm được thì cô lại không làm được?”
“Cô thử tự đi mà bắt thú đi, bắt được rồi hẵng mở miệng trách người khác!”
“Cô cả ngày chẳng làm được cái gì, vậy mà mở miệng ra là chỉ trích người này người kia, cô có tư cách gì?!”
Cố Minh Châu trợn trừng mắt:
“Anh dám mắng tôi?!”
Tần Tu Hàn hít sâu, đè nén cơn giận.
“Tôi không chơi chung với mấy người nữa!
Mấy quả trứng tôi tự kiếm, tôi mang theo đi một mình!”
Anh ta quay người, thu dọn đồ đạc, xách ba lô bỏ đi về phía khu cắm trại.
Đoạn Tương nhìn theo, nghĩ ngợi rồi cũng lên tiếng:
“Tôi đi với Tu Hàn. Một mình trong rừng nguy hiểm.”
Anh ta cũng gom trứng và đồ đạc, rời khỏi nhóm.
Trương Giai Giai đứng bên rất muốn đi cùng, nhưng ánh mắt như dao của Cố Minh Châu lia tới, lạnh lẽo hỏi:
Trương Giai Giai giật thót, vội cười gượng:
“Không... không có! Tôi chỉ nhìn cho biết thôi!”
Cô ấy không dám phản kháng như Tần Tu Hàn hay Đoạn Tương.
Tần Tu Hàn là đỉnh lưu, ký với công ty nước ngoài, không sợ bị đè ép.
Đoạn Tương là ảnh đế, có thực lực, có mối quan hệ, không có Cố gia cũng vẫn sống tốt.
Còn cô ấy thì chỉ là tân binh, vừa không có danh tiếng, lại không có thế lực chống lưng.
Nếu đắc tội Cố gia, công ty chắc chắn sẽ chọn đá cô ấy đi để làm vừa lòng họ.
Cố Minh Châu hừ lạnh:
“Biết điều đấy!”
Cố Hiên nãy giờ im lặng, lặng lẽ đặt mấy quả trứng xuống.
Lúc này, Cố Minh Châu mới nhận ra: nãy giờ mình mắng luôn cả anh ba.
Cô ta vội đổi giọng, nhào tới ôm cánh tay Cố Hiên, dính sát người vào, giọng ngọt như mật:
“Anh ba~ Em đâu có mắng anh~.
Anh là người lợi hại nhất trong lòng em mà!
Là siêu anh hùng vô địch đó, em thần tượng anh lắm luôn đó nha~.”
“Anh chưa từng làm mấy chuyện bắt thú, không thành công cũng là chuyện bình thường!”
Cố Hiên hơi dịu mặt, nhưng bị ôm sát như vậy lại thấy khó chịu, liền rút tay ra:
“Thôi nhen. Lo nướng trứng ăn đi.”
Trương Giai Giai đã gom đủ củi, còn cẩn thận bẻ thành đoạn vừa tầm, để dễ nhóm lửa.
Cố Hiên lấy bật lửa, châm lửa nhóm bếp.
Khi lửa cháy to, anh bỏ 4 quả trứng vào nướng trực tiếp trên lửa.
Vì không có nồi niêu xoong chảo, nên không thể luộc hay chiên, chỉ còn cách nướng.
Lửa cháy được chừng 5 phút…
Đùng!
Đoàng!
Đoành!
Tách!
BỐP!!
Cả bốn quả trứng — đồng loạt phát nổ!!
“Á á á á!”
Trứng nổ tung, làm bếp lửa cũng văng tứ tung, vỏ trứng bắn vèo vèo như đạn bi.
Cố Minh Châu, Cố Hiên, Trương Giai Giai — đứng gần đống lửa nhất — đều trúng đạn.
Kết quả?
Người nào người nấy, toàn thân lấm lem, tóc tai vương đầy trứng chín và vỏ trứng.
Bữa cơm đầu tiên của họ…
Nổ tung như pháo tết.
7
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
