0 chữ
Chương 23
Chương 8.2: Sở Y Y ra tay, vả mặt không trượt phát nào!
Cố Minh Châu bị đánh đến mức đơ người, ngồi bệt dưới đất như gốc cây bị bão quật.
Sở Y Y không thèm để ý nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tất cả được nhét gọn vào ba lô leo núi. Lều và đệm hơi gấp lại gọn gàng.
Lúc cô phát hiện chai xịt chống muỗi của mình bị dùng hết nửa, sắc mặt liền biến đổi.
Cố Minh Châu não tôm chắc? Thứ này chỉ cần xịt một chút là đủ. Cô ta xịt như tắm, nửa chai bay luôn, đầu chứa gì vậy? Cám lợn hả?
Sở Y Y tức sôi máu.
Trước khi rời đi, cô giơ chân đá thêm một cú vào người Cố Minh Châu, cay cú đến mức không nhịn được!
Con mẹ nó, nếu gϊếŧ người không bị đi tù, tôi đã bổ não cô ta ra xem trong đó chứa toàn phân hay sao mà vừa ngu vừa ích kỷ, đúng là đồ bỏ đi!
Cố Hiên lồm cồm bò dậy, gào lên giận dữ:
“Sở Y Y, cô đừng quá đáng! Minh Châu đã bị cô đánh ra nông nỗi này, cô vẫn chưa chịu dừng lại à? Cô đúng là độc ác không ai bằng!”
Câm miệng! Anh cũng thế – đồ cặn bã! Sở Y Y tức giận tung thêm một cú đá vào Cố Hiên.
Á…! Cố Hiên lăn một vòng trên đất, đầu đập trúng hòn đá, mắt trợn trắng, cũng bắt đầu mơ màng.
Sở Y Y hừ lạnh một tiếng, xách đồ của mình lững thững quay lại căn cứ.
Cô dựng lại lều và giường hơi, rồi chui vào nằm thoải mái như bà hoàng.
[Chị Y đúng là đỉnh của chóp, 1 chọi 5 mà vẫn thắng áp đảo!]
[Tần Tu Hàn, Đoạn Tương với Trương Giai Giai bị gì vậy? Sao lại dại dột nhúng tay vô chuyện này?]
[Cố Hiên với Cố Minh Châu đúng là một đôi não tàn! Ba cái đạo lý bị họ bẻ cong như mì gói! Cướp đồ người ta xong lại còn mạnh miệng, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy!]
[Chị Y ra tay còn nhẹ đó! Lẽ ra phải cho họ đi gặp tổ tiên rồi!]
[Khoan đi gặp tổ tiên, đánh chết là chị Y phải đi tù, vì loại người đó mà ngồi tù thì không đáng!]
[Hu hu hu, chị Y đi ngủ rồi… không thấy nhan sắc trời ban nữa, buồn quá đi mất!]
[Ngủ đi thôi, mai dậy sớm ngắm tiếp vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị Y!]
[Ê ê, lũ đó lại đang bày trò! Chết tiệt, bọn chúng đúng là không biết hối cải!]
[Cố Minh Châu mới đúng là ghê tởm! Cướp thân phận thiên kim của chị Y chưa đủ, giờ còn bày trò phá hoại! Cô ta với mẹ đúng là một lò – độc ác như nhau!]
[Chị Y chửi không sai – cả nhà họ Cố đều là lũ đầu đất! Không ai xứng làm người nhà của chị Y hết! Chị Y một mình vẫn rực rỡ ngời ngời!]
[Chờ tới ngày chương trình kết thúc, để bọn họ vỡ lẽ ra sự thật đi!]
[Tôi chờ còn không nổi nữa rồi! Muốn xem vẻ mặt Cố Minh Châu lúc bị bóc trần nhân cách giả tạo! Hahaha!]
Ở một diễn biến khác…
Sau khi Sở Y Y rời đi, Cố Minh Châu cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Hu hu… Anh Ba~!” Cô ta nhào vào lòng Cố Hiên, khóc nức nở như con mèo ướt.
“Anh Ba ơi… em đau quá! Sở Y Y quá đáng lắm! Em đối xử tốt với cô ta như vậy, mà cô ta lại tàn nhẫn đánh em đến sắp hủy dung! Hức hức…”
“Em từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị sỉ nhục đến thế! Anh phải báo thù cho em! Huhuhu…”
Cố Hiên nghe mà tim đau như bị ai bóp chặt.
Anh ta ôm chặt lấy em gái, nghiêm túc nói:
“Yên tâm, Minh Châu, anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức!”
Cố Minh Châu rấm rứt làm nũng:
“Vậy thì… anh đi báo thù cho em đi!”
Cố Hiên khựng lại, mặt méo xệch:
“Giờ thì chưa được. Con nhỏ đó giờ như con thú hoang ấy, nói chưa được hai câu đã nhào vô đánh người…”
(Mà quan trọng là… anh ta còn đánh không lại cô.)
Giờ mà lao ra báo thù thì có khi lại bị đánh thêm trận nữa…
Cố Minh Châu khóc càng to.
Cố Hiên vội nói:
“Anh hứa, sau khi về thành phố, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em! Em là cục cưng của nhà họ Cố, nhất định không thể để người ta bắt nạt như vậy được!”
Cố Minh Châu vẫn còn khóc ỉ ôi.
Cố Hiên vỗ vỗ lưng em gái, dịu dàng dỗ:
“Đừng khóc nữa, em khóc thế này… tim anh cũng muốn vỡ vụn rồi…”
Nhờ sự dỗ dành, tiếng khóc của Cố Minh Châu dần nhỏ lại.
[Tè! Cô ta mà cũng đòi ấm ức cái gì? Một đứa chuyên trộm cắp còn bày đặt khóc lóc?!]
Sở Y Y không thèm để ý nữa, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tất cả được nhét gọn vào ba lô leo núi. Lều và đệm hơi gấp lại gọn gàng.
Lúc cô phát hiện chai xịt chống muỗi của mình bị dùng hết nửa, sắc mặt liền biến đổi.
Cố Minh Châu não tôm chắc? Thứ này chỉ cần xịt một chút là đủ. Cô ta xịt như tắm, nửa chai bay luôn, đầu chứa gì vậy? Cám lợn hả?
Sở Y Y tức sôi máu.
Trước khi rời đi, cô giơ chân đá thêm một cú vào người Cố Minh Châu, cay cú đến mức không nhịn được!
Con mẹ nó, nếu gϊếŧ người không bị đi tù, tôi đã bổ não cô ta ra xem trong đó chứa toàn phân hay sao mà vừa ngu vừa ích kỷ, đúng là đồ bỏ đi!
Cố Hiên lồm cồm bò dậy, gào lên giận dữ:
“Sở Y Y, cô đừng quá đáng! Minh Châu đã bị cô đánh ra nông nỗi này, cô vẫn chưa chịu dừng lại à? Cô đúng là độc ác không ai bằng!”
Á…! Cố Hiên lăn một vòng trên đất, đầu đập trúng hòn đá, mắt trợn trắng, cũng bắt đầu mơ màng.
Sở Y Y hừ lạnh một tiếng, xách đồ của mình lững thững quay lại căn cứ.
Cô dựng lại lều và giường hơi, rồi chui vào nằm thoải mái như bà hoàng.
[Chị Y đúng là đỉnh của chóp, 1 chọi 5 mà vẫn thắng áp đảo!]
[Tần Tu Hàn, Đoạn Tương với Trương Giai Giai bị gì vậy? Sao lại dại dột nhúng tay vô chuyện này?]
[Cố Hiên với Cố Minh Châu đúng là một đôi não tàn! Ba cái đạo lý bị họ bẻ cong như mì gói! Cướp đồ người ta xong lại còn mạnh miệng, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy!]
[Chị Y ra tay còn nhẹ đó! Lẽ ra phải cho họ đi gặp tổ tiên rồi!]
[Khoan đi gặp tổ tiên, đánh chết là chị Y phải đi tù, vì loại người đó mà ngồi tù thì không đáng!]
[Ngủ đi thôi, mai dậy sớm ngắm tiếp vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị Y!]
[Ê ê, lũ đó lại đang bày trò! Chết tiệt, bọn chúng đúng là không biết hối cải!]
[Cố Minh Châu mới đúng là ghê tởm! Cướp thân phận thiên kim của chị Y chưa đủ, giờ còn bày trò phá hoại! Cô ta với mẹ đúng là một lò – độc ác như nhau!]
[Chị Y chửi không sai – cả nhà họ Cố đều là lũ đầu đất! Không ai xứng làm người nhà của chị Y hết! Chị Y một mình vẫn rực rỡ ngời ngời!]
[Chờ tới ngày chương trình kết thúc, để bọn họ vỡ lẽ ra sự thật đi!]
[Tôi chờ còn không nổi nữa rồi! Muốn xem vẻ mặt Cố Minh Châu lúc bị bóc trần nhân cách giả tạo! Hahaha!]
Ở một diễn biến khác…
Sau khi Sở Y Y rời đi, Cố Minh Châu cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Anh Ba ơi… em đau quá! Sở Y Y quá đáng lắm! Em đối xử tốt với cô ta như vậy, mà cô ta lại tàn nhẫn đánh em đến sắp hủy dung! Hức hức…”
“Em từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ bị sỉ nhục đến thế! Anh phải báo thù cho em! Huhuhu…”
Cố Hiên nghe mà tim đau như bị ai bóp chặt.
Anh ta ôm chặt lấy em gái, nghiêm túc nói:
“Yên tâm, Minh Châu, anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức!”
Cố Minh Châu rấm rứt làm nũng:
“Vậy thì… anh đi báo thù cho em đi!”
Cố Hiên khựng lại, mặt méo xệch:
“Giờ thì chưa được. Con nhỏ đó giờ như con thú hoang ấy, nói chưa được hai câu đã nhào vô đánh người…”
(Mà quan trọng là… anh ta còn đánh không lại cô.)
Giờ mà lao ra báo thù thì có khi lại bị đánh thêm trận nữa…
Cố Minh Châu khóc càng to.
Cố Hiên vội nói:
“Anh hứa, sau khi về thành phố, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em! Em là cục cưng của nhà họ Cố, nhất định không thể để người ta bắt nạt như vậy được!”
Cố Minh Châu vẫn còn khóc ỉ ôi.
Cố Hiên vỗ vỗ lưng em gái, dịu dàng dỗ:
“Đừng khóc nữa, em khóc thế này… tim anh cũng muốn vỡ vụn rồi…”
Nhờ sự dỗ dành, tiếng khóc của Cố Minh Châu dần nhỏ lại.
[Tè! Cô ta mà cũng đòi ấm ức cái gì? Một đứa chuyên trộm cắp còn bày đặt khóc lóc?!]
4
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
