0 chữ
Chương 19
Chương 19
"Tớ làm thêm ở đây." Ninh Vụ rất thẳng thắn.
Tạ Tầm Dữ cụp mắt, bóc ống hút cắm vào ly hồng trà, che đi khoảnh khắc ngạc nhiên khó nhận ra lướt qua đáy mắt.
Ở tuổi này, mọi người quan trọng thể diện nhất, rất ít người thẳng thắn thừa nhận gia cảnh không tốt của mình.
Ngay cả khi gia cảnh không tốt, đi làm thêm bên ngoài cũng rất ít khi chọn quán gần trường, bởi vì sợ ánh mắt dị nghị của người khác, ngay cả khi đó là ánh mắt đồng cảm.
Nhưng Ninh Vụ lại rất thẳng thắn, thẳng thắn một cách bất ngờ.
Ly hồng trà ấm nóng, không ngọt, uống vào có hương thơm thoang thoảng của trà.
Ninh Vụ ôm chiếc cốc nhựa to hơn cả mặt mình, cúi đầu tập trung hút.
So với trà sữa, cậu cũng thích uống trà nguyên chất hơn.
Trà sữa với cậu hơi ngấy, hồng trà thì vừa hợp.
Tạ Tầm Dữ lại nhìn thấy cái đầu tròn của Ninh Vụ, xoáy tóc nhỏ nhắn ẩn trong mái tóc.
"Lần trước, trước khi Tạ Minh Châu gọi tớ đi, cậu tìm tớ làm gì?"
Ninh Vụ cắn ống hút, vô thức hỏi lại: "Tạ Minh Châu à?" Sau khi hoàn hồn, cậu vội trả lời: "Không, không có gì đâu."
Hóa ra bạn gái của Tạ Tầm Dữ tên là Tạ Minh Châu, cùng họ với Tạ Tầm Dữ.
Mình là người đầu tiên biết tên bạn gái của Tạ Tầm Dữ ư?
Ninh Vụ nắn lại ống hút bị cắn bẹp, hơi chua chát nghĩ.
"Ừm." Tạ Tầm Dữ hừ nhẹ trong mũi, không biết có tin lời Ninh Vụ không, mí mắt hơi cụp nhướng lên: "Em họ tớ."
"Em họ à?" Ninh Vụ sững sờ.
"Chứ sao nữa?" Giọng Tạ Tầm Dữ nhàn nhạt.
"Tạ Minh Châu là em họ cậu." Đồng tử Ninh Vụ mở to, giống như bị một niềm vui khổng lồ bất ngờ ập đến, đầu óc hơi choáng váng.
Không phải bạn gái.
Là em họ.
Tạ Tầm Dữ không nói gì thêm.
Uống xong hồng trà, hai người chia tay trước cửa.
Vừa ra khỏi quán hồng trà, túi áo trên rung lên, Ninh Vụ lấy điện thoại ra, mở lên xem là tin nhắn từ đứa trẻ cậu dạy thêm gửi đến.
Toán 135, Ngữ văn 117, Tiếng Anh 120.
[Em Tống: Thầy Ninh, đây là điểm thi đầu năm của em.]
Lời kể không kèm bất kỳ icon nào, thậm chí còn thêm cả dấu chấm câu, đủ để thấy sự nghiêm túc của đứa trẻ.
Đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu bé cầm kết quả, vừa kích động tự hào lại cố gắng kiềm chế cảm xúc không thể hiện ra ngoài.
Ninh Vụ không kìm được cong môi, cũng vui mừng cho sự tiến bộ của cậu bé.
Vẫn còn nhớ khi cậu vừa nhận dạy thêm, thành tích của trò Tiểu Tống luôn ở mức trung bình trong lớp, sau một mùa hè nỗ lực, thành tích của trò đã nâng lên mức trung bình khá trong lớp.
Đây là kết quả của nỗ lực chung từ cả hai bên.
[Ninh Vụ: Giỏi lắm, toán tiến bộ rất nhiều, ngữ văn cũng có cải thiện, cố lên nhé, cố gắng lần sau thi được điểm cao hơn nữa.
(Hình con gấu dâu giơ tay)]
[Em Tống: Vâng vâng em sẽ cố gắng ạ Thầy Ninh! (Hình con gấu dâu xoay vòng)]
Trả lời xong tin nhắn, Ninh Vụ đút điện thoại vào túi, bước chân nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
Trời ở xa xanh thẳm biếc, những đám mây trắng bồng bềnh mang hương hoa quế, mọi thứ đều đang nói với cả thế giới rằng hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Từ khi biết Tạ Tầm Dữ không có bạn gái, Ninh Vụ lại thầm nảy sinh ý định.
Nhưng chỉ là nảy sinh ý định thôi, không dám hành động liều lĩnh như lần trước nữa.
Ninh Vụ vẫn đi làm thêm và đi học như bình thường, lúc rảnh rỗi lại len lén nhìn trộm Tạ Tầm Dữ.
Tạ Tầm Dữ cụp mắt, bóc ống hút cắm vào ly hồng trà, che đi khoảnh khắc ngạc nhiên khó nhận ra lướt qua đáy mắt.
Ở tuổi này, mọi người quan trọng thể diện nhất, rất ít người thẳng thắn thừa nhận gia cảnh không tốt của mình.
Ngay cả khi gia cảnh không tốt, đi làm thêm bên ngoài cũng rất ít khi chọn quán gần trường, bởi vì sợ ánh mắt dị nghị của người khác, ngay cả khi đó là ánh mắt đồng cảm.
Nhưng Ninh Vụ lại rất thẳng thắn, thẳng thắn một cách bất ngờ.
Ly hồng trà ấm nóng, không ngọt, uống vào có hương thơm thoang thoảng của trà.
Ninh Vụ ôm chiếc cốc nhựa to hơn cả mặt mình, cúi đầu tập trung hút.
So với trà sữa, cậu cũng thích uống trà nguyên chất hơn.
Trà sữa với cậu hơi ngấy, hồng trà thì vừa hợp.
Tạ Tầm Dữ lại nhìn thấy cái đầu tròn của Ninh Vụ, xoáy tóc nhỏ nhắn ẩn trong mái tóc.
Ninh Vụ cắn ống hút, vô thức hỏi lại: "Tạ Minh Châu à?" Sau khi hoàn hồn, cậu vội trả lời: "Không, không có gì đâu."
Hóa ra bạn gái của Tạ Tầm Dữ tên là Tạ Minh Châu, cùng họ với Tạ Tầm Dữ.
Mình là người đầu tiên biết tên bạn gái của Tạ Tầm Dữ ư?
Ninh Vụ nắn lại ống hút bị cắn bẹp, hơi chua chát nghĩ.
"Ừm." Tạ Tầm Dữ hừ nhẹ trong mũi, không biết có tin lời Ninh Vụ không, mí mắt hơi cụp nhướng lên: "Em họ tớ."
"Em họ à?" Ninh Vụ sững sờ.
"Chứ sao nữa?" Giọng Tạ Tầm Dữ nhàn nhạt.
"Tạ Minh Châu là em họ cậu." Đồng tử Ninh Vụ mở to, giống như bị một niềm vui khổng lồ bất ngờ ập đến, đầu óc hơi choáng váng.
Không phải bạn gái.
Là em họ.
Tạ Tầm Dữ không nói gì thêm.
Uống xong hồng trà, hai người chia tay trước cửa.
Toán 135, Ngữ văn 117, Tiếng Anh 120.
[Em Tống: Thầy Ninh, đây là điểm thi đầu năm của em.]
Lời kể không kèm bất kỳ icon nào, thậm chí còn thêm cả dấu chấm câu, đủ để thấy sự nghiêm túc của đứa trẻ.
Đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cậu bé cầm kết quả, vừa kích động tự hào lại cố gắng kiềm chế cảm xúc không thể hiện ra ngoài.
Ninh Vụ không kìm được cong môi, cũng vui mừng cho sự tiến bộ của cậu bé.
Vẫn còn nhớ khi cậu vừa nhận dạy thêm, thành tích của trò Tiểu Tống luôn ở mức trung bình trong lớp, sau một mùa hè nỗ lực, thành tích của trò đã nâng lên mức trung bình khá trong lớp.
Đây là kết quả của nỗ lực chung từ cả hai bên.
(Hình con gấu dâu giơ tay)]
[Em Tống: Vâng vâng em sẽ cố gắng ạ Thầy Ninh! (Hình con gấu dâu xoay vòng)]
Trả lời xong tin nhắn, Ninh Vụ đút điện thoại vào túi, bước chân nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
Trời ở xa xanh thẳm biếc, những đám mây trắng bồng bềnh mang hương hoa quế, mọi thứ đều đang nói với cả thế giới rằng hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Từ khi biết Tạ Tầm Dữ không có bạn gái, Ninh Vụ lại thầm nảy sinh ý định.
Nhưng chỉ là nảy sinh ý định thôi, không dám hành động liều lĩnh như lần trước nữa.
Ninh Vụ vẫn đi làm thêm và đi học như bình thường, lúc rảnh rỗi lại len lén nhìn trộm Tạ Tầm Dữ.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
