0 chữ
Chương 56
Chương 56
Đây là lần đầu tiên Trang Tông nghe cô gọi mình là “ông xã”, khóe môi anh cong lên không sao kìm lại được.
Mọi người cười ồ lên, Viên Chí Dũng cũng ngửa đầu cười, rồi trêu chọc: "Trang Tông cậu nghe xem, vợ cậu xót cậu đấy, thế rượu này còn uống nữa không?"
Trước mặt mọi người, Trang Tông vòng tay qua vai Lạc Gia: "Không uống nữa chú Viên ạ, vợ cháu nói rồi, cháu là “sợ vợ”."
Trong cái đám toàn đàn ông gia trưởng, “sợ vợ” là từ mà cánh đàn ông chẳng ai muốn bị gán cho, nhưng Trang Tông lại tự nguyện thừa nhận, khiến mọi người được trận cười nữa: "Tiểu Trang, sợ vợ thì không làm nên việc lớn được đâu!"
Lạc Gia nghe mà thấy bực mình - Mẹ kiếp, đàn ông không có bản lĩnh mới nói mấy lời đó.
May mà cái câu “sợ vợ” đó không phải cô nói, nếu không chỉ với vài câu kích bác của bọn họ, chuyện bé xé ra to ngay.
Một lũ đàn ông trung niên bụng phệ, hợm hĩnh, tự cho mình thanh cao.
Trang Tông xua tay: "Phải làm được chuyện gì mới gọi là việc lớn?
Tôi thấy cái gia đình nhỏ hòa thuận hạnh phúc hiện tại của tôi chính là việc lớn thành công nhất mà tôi từng làm."
Viên Chí Dũng cười khan hai tiếng rồi không nói nữa.
Thấy vẻ mặt ông ta không nói được gì, Lạc Gia lại thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ăn xong về nhà, Trang Tông cứ tủm tỉm cười suốt dọc đường.
Lạc Gia chưa thấy anh thế bao giờ: "Anh uống say rồi."
Anh xoa thái dương, nói không có.
"Cứng miệng." Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi: "Anh có phải đã biết chuyện Viên Chí Dũng và cái cô Dương nào đó ở bên nhau từ lâu rồi không?"
Trang Tông đánh lạc hướng: "Hôm nay tôi mới biết hai người họ đã đăng ký kết hôn."
"Tôi hỏi là chuyện hai người họ lén lút vụиɠ ŧяộʍ trước đó cơ."
Anh khẽ gật đầu: "Năm ngoái hay năm kia gì đó, ông ta từng đưa cô ta đi ăn cơm, công ty có hợp tác với tiệm thuốc lá, rượu của cô ta."
"Là năm kia." Lạc Gia khẳng định.
Anh búng tay: "Đúng, là năm kia."
Tối tắm rửa xong, Trang Tông có ý đó, nhưng Lạc Gia không muốn.
"Chúng ta sắp hai tháng rồi không gần gũi." Anh ấm ức nói.
"Mấy người đàn ông các anh không làm chuyện đó thì không sống nổi à." Lời này khó nghe, giọng điệu của Lạc Gia cũng hơi nặng nề.
Trang Tông ngần ngừ đứng đơ ra một lúc, cái đầu đang lâng lâng chưa kịp chuyển: "Đây chẳng phải là cuộc sống vợ chồng bình thường sao, tôi cũng có nhu cầu chứ."
Lời này hiển nhiên chạm đến “điểm mấu chốt” của Lạc Gia, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra: "Nếu anh lấy vợ là để giải quyết nhu cầu thì ra ngoài tìm phụ nữ khác đi, tôi không ngăn cản."
Trang Tông không hiểu sao cô lại nổi trận lôi đình đến thế, nhưng cái lời “ra ngoài tìm phụ nữ giải quyết nhu cầu” nghe thật chói tai: "Trong lòng em tôi là loại người đó sao."
Nhớ lại dáng vẻ Viên Chí Dũng giới thiệu người vợ mới cưới tối nay, lại nghĩ đến đêm nay vạn nhà đèn hoa đoàn viên, còn Vương Linh, người đang mang bệnh tật khắp người, giờ này đang ở đâu.
"Đàn ông các anh chẳng phải đều như thế à. Ở nhà nuôi một người, bên ngoài giấu một người!" Cảm xúc của cô có chút mất kiểm soát.
"Đàn ông chúng tôi? Tôi đã bao giờ như thế đâu! Ngày nhận giấy đăng ký kết hôn em đi biệt, mẹ kiếp, Kiều Thự ngày nào cũng cười nhạo tôi như thằng “chồng hờ”! Tôi không biết tối nay em bị làm sao, nhưng đừng có hắt thứ nước bẩn thỉu này lên người tôi!" Anh cau chặt mày, hai mắt lóe lên tia lửa giận dữ.
Mọi người cười ồ lên, Viên Chí Dũng cũng ngửa đầu cười, rồi trêu chọc: "Trang Tông cậu nghe xem, vợ cậu xót cậu đấy, thế rượu này còn uống nữa không?"
Trước mặt mọi người, Trang Tông vòng tay qua vai Lạc Gia: "Không uống nữa chú Viên ạ, vợ cháu nói rồi, cháu là “sợ vợ”."
Trong cái đám toàn đàn ông gia trưởng, “sợ vợ” là từ mà cánh đàn ông chẳng ai muốn bị gán cho, nhưng Trang Tông lại tự nguyện thừa nhận, khiến mọi người được trận cười nữa: "Tiểu Trang, sợ vợ thì không làm nên việc lớn được đâu!"
Lạc Gia nghe mà thấy bực mình - Mẹ kiếp, đàn ông không có bản lĩnh mới nói mấy lời đó.
May mà cái câu “sợ vợ” đó không phải cô nói, nếu không chỉ với vài câu kích bác của bọn họ, chuyện bé xé ra to ngay.
Trang Tông xua tay: "Phải làm được chuyện gì mới gọi là việc lớn?
Tôi thấy cái gia đình nhỏ hòa thuận hạnh phúc hiện tại của tôi chính là việc lớn thành công nhất mà tôi từng làm."
Viên Chí Dũng cười khan hai tiếng rồi không nói nữa.
Thấy vẻ mặt ông ta không nói được gì, Lạc Gia lại thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ăn xong về nhà, Trang Tông cứ tủm tỉm cười suốt dọc đường.
Lạc Gia chưa thấy anh thế bao giờ: "Anh uống say rồi."
Anh xoa thái dương, nói không có.
"Cứng miệng." Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, hỏi: "Anh có phải đã biết chuyện Viên Chí Dũng và cái cô Dương nào đó ở bên nhau từ lâu rồi không?"
Trang Tông đánh lạc hướng: "Hôm nay tôi mới biết hai người họ đã đăng ký kết hôn."
"Tôi hỏi là chuyện hai người họ lén lút vụиɠ ŧяộʍ trước đó cơ."
"Là năm kia." Lạc Gia khẳng định.
Anh búng tay: "Đúng, là năm kia."
Tối tắm rửa xong, Trang Tông có ý đó, nhưng Lạc Gia không muốn.
"Chúng ta sắp hai tháng rồi không gần gũi." Anh ấm ức nói.
"Mấy người đàn ông các anh không làm chuyện đó thì không sống nổi à." Lời này khó nghe, giọng điệu của Lạc Gia cũng hơi nặng nề.
Trang Tông ngần ngừ đứng đơ ra một lúc, cái đầu đang lâng lâng chưa kịp chuyển: "Đây chẳng phải là cuộc sống vợ chồng bình thường sao, tôi cũng có nhu cầu chứ."
Lời này hiển nhiên chạm đến “điểm mấu chốt” của Lạc Gia, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra: "Nếu anh lấy vợ là để giải quyết nhu cầu thì ra ngoài tìm phụ nữ khác đi, tôi không ngăn cản."
Nhớ lại dáng vẻ Viên Chí Dũng giới thiệu người vợ mới cưới tối nay, lại nghĩ đến đêm nay vạn nhà đèn hoa đoàn viên, còn Vương Linh, người đang mang bệnh tật khắp người, giờ này đang ở đâu.
"Đàn ông các anh chẳng phải đều như thế à. Ở nhà nuôi một người, bên ngoài giấu một người!" Cảm xúc của cô có chút mất kiểm soát.
"Đàn ông chúng tôi? Tôi đã bao giờ như thế đâu! Ngày nhận giấy đăng ký kết hôn em đi biệt, mẹ kiếp, Kiều Thự ngày nào cũng cười nhạo tôi như thằng “chồng hờ”! Tôi không biết tối nay em bị làm sao, nhưng đừng có hắt thứ nước bẩn thỉu này lên người tôi!" Anh cau chặt mày, hai mắt lóe lên tia lửa giận dữ.
3
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
