TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Lạc Gia tự động bỏ qua tiếng nhạc bên tai, cô chìm vào dòng hồi ức của mình, đầu ngón tay gõ nhịp lên cốc một cách vô thức.

Nghĩ lại cũng thật buồn cười, cô từng thề sẽ không bao giờ tìm đối tượng làm chính trị.

Cô hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra: "Vả mặt đến bất ngờ thật. Cuộc đời vô định, người tính không bằng trời tính."

Đoạn Tư Nghị an ủi cô, Lạc Gia tai này lọt tai kia: "Không cần an ủi tớ, yêu đương có thể chia tay, kết hôn được thì ly hôn cũng được."

"Phủi phùi! Ai đời chưa kết hôn đã tự rủa mình ly hôn thế!"

Lạc Gia vẻ mặt không quan tâm, thấy nước trong cốc đã cạn thì gọi thêm một cốc nữa.

Tiếng nhạc phía sau quá lớn, Đoạn Tư Nghị kề sát tai hét lớn: "Đi với tớ vào nhà vệ sinh."

"Đi!"

Đoạn Tư Nghị lấy phấn nước ra dặm lại lớp trang điểm trước gương: "Ăn tối với Trang Tông tối nay thế nào rồi?"

"Món ăn ở Khách sạn Vân Đường cũng ngon phết, không bị "dính phốt"."

Đoạn Tư Nghị trợn mắt: "...Tớ hỏi cái đấy à."

Lạc Gia cũng bị câu trả lời của chính mình chọc cười.

Gạt bỏ những nguyên nhân chủ quan, Lạc Gia nói một câu công bằng: "Là một đối tượng kết hôn không tồi."

"Cậu có cảm tình với anh ta rồi à?" Đoạn Tư Nghị cười hiểm.

"Không." Lạc Gia dựa vào bồn rửa tay, quay lưng về phía gương: “Nếu kết hôn với anh ta thì tớ hoàn toàn không thiệt, ly hôn có thể chia đôi tài sản của anh ta, ngược lại cuối cùng anh ta sẽ là người mất cả chì lẫn chài."

Đoạn Tư Nghị nở nụ cười "đen tối": "Ngủ thêm mấy lần cũng không lỗ..."

"Chậc!" Lạc Gia đánh cô ấy một cái.

Kiều Thự sau lưng toát mồ hôi lạnh, ai mà ngờ chỉ ra ngoài hút điếu thuốc lại nghe lén được bí mật.

Anh liếc nhìn phản ứng của Trang Tông, dưới mắt anh ta không có chút cảm xúc nào.

Kiều Thự cảm thấy không đáng cho anh ta: "Người phụ nữ này tính toán quá, anh cẩn thận đừng để bị lừa."

Trang Tông đương nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại, anh cụp mắt xuống gẩy tàn thuốc, trong lòng khó chịu một cách khó hiểu.

Kiều Thự hai hôm nay bị ốm uống thuốc nên tối nay không dính một giọt rượu nào, biết thế đã cứ uống say cho rồi.

Trang Tông cảm thấy nóng ran, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, cồn khiến trước ngực anh đỏ bừng, anh thở dài bất lực rồi dụi tắt thuốc vứt đi, đút tay vào túi xoay người: “Đi thôi."

Kiều Thự đi theo sau, ám chỉ nói: "Bố cô ấy chỉ là quan nhỏ mỏ than, hơn nữa cái mỏ ấy biết đâu sập lúc nào không biết, tình hình bây giờ không tốt, anh chi bằng đổi sang người có thể giúp anh."

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.