TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống (1)

Hết vé rồi. Không phải hạng thương gia, mà là hạng phổ thông hết vé.

Tống Sơ Tình đã rút ra được kinh nghiệm xương máu. Khi bạn có một người sếp thất thường, nghĩ gì làm nấy, thì đừng vội vàng hoàn thành công việc cho đến bước cuối cùng, phải để lại cho mình một con đường lui.

Dù vậy, cô vẫn phải làm việc: “Chris, bên hãng hàng không trả lời, hạng thương gia còn một chỗ, hạng phổ thông hết vé. Vì vậy anh có thể về trước, tôi ngày mai sẽ về sau. Lát nữa tôi sẽ gọi xe cho anh, sau khi hạ cánh, tài xế Jack sẽ đến đón anh.”

Thẩm Tứ Niên nhìn người bên cạnh dám giận mà không dám nói, lông mày cô gái cụp xuống, giống như một chú sư tử nhỏ xù lông rồi lại xì hơi. Trong lòng anh bỗng nhiên thả lỏng, khẽ cười: "Nếu đã hết vé thì không về nữa, cứ tiến hành theo kế hoạch của cô.”

Tống Sơ Tình cũng không vui vẻ gì mấy. Thấy chưa, kế hoạch lại thay đổi, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người đi làm thuê.

Cô căm phẫn ghi thêm một dòng: Một trong những đặc điểm của nhà lãnh đạo là tùy tâm sở dục.

May mà khách sạn và vé máy bay đã đặt ban đầu đều chưa hủy, chỉ có thể coi là một phen “hú vía”.

Bây giờ từ bệnh viện tư nhân đến khách sạn, Chris xuống xe rồi đi vòng qua ghế lái.

Tống Sơ Tình: “?”

Thẩm Tứ Niên: “Tôi không muốn giao tính mạng của mình cho một người có cảm xúc không ổn định.”

“...” Tống Sơ Tình quyết định, sau này viết luận văn nhất định phải bôi nhọ anh ta! Tổng tài quỹ VH Chris Lauren, miệng lưỡi độc địa vô cùng, ai làm cấp dưới của anh ta thì người đó xui xẻo.

Nhưng đợi xe rời khỏi bệnh viện, Tống Sơ Tình lại tự kiểm điểm một chút.

Đây đều là nội dung công việc của một thư ký riêng, cũng là ý nghĩa của việc thiết lập vị trí này. Vừa rồi cảm xúc của cô quả thực không ổn định, tệ hơn nữa là còn bị lãnh đạo phát hiện.

Đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, nếu cô là sếp, một trợ lý đời sống sau khi cô đưa ra sắp xếp lại có lòng oán giận và để lộ ra ngoài, ít nhiều cô cũng sẽ có suy nghĩ.

“Đang nghĩ gì thế?” Chris đột nhiên bắt chuyện.

Tống Sơ Tình biết sai liền sửa: “Xin lỗi Chris, tôi biết tôi sai rồi.”

Thẩm Tứ Niên không ngờ sẽ nghe được câu này, trong lúc lái xe anh quay đầu lại nhìn cô một cái.

Cô bé vừa nhận lỗi xong đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lí nhí nói một cách không mấy tự tin: “Chris, anh cũng có lỗi.”

“Ừm?”

Tiếng đáp lại này khiến Tống Sơ Tình có thêm chút tự tin, cô quay mặt về phía anh, nghiêm túc nói: “Tôi trân trọng mạng sống của mình hơn bất kỳ ai, anh không cần phải lo lắng ngồi xe của tôi sẽ xảy ra chuyện.”

“Còn nữa, hôm nay tôi có cảm xúc là vì những quyết định thay đổi liên tục của anh đã làm tăng khối lượng công việc của tôi, giảm hiệu suất làm việc của tôi. Lỗi của tôi tôi nhận, nhưng cũng xin anh hãy suy nghĩ về lỗi của mình.”

Thỏ con tức giận trông sẽ như thế nào? Là cố gắng mở to mắt để tăng khí thế của bản thân, là hạ thấp giọng để mình trở nên hung dữ hơn.

Nửa đời người này của Thẩm Tứ Niên gặp không ít người, khinh bỉ, nịnh nọt, cáo già đủ loại, chỉ duy nhất chưa từng gặp kiểu người như cô, hay nói cách khác, chưa có ai dám tức giận với anh.

Anh thầm cười trong lòng, trực tiếp xin lỗi: “Xin lỗi.”

Khóe miệng Tống Sơ Tình nhếch lên. Thôi được rồi, tha thứ cho anh.

Cô trợ lý chăm chỉ cần mẫn lại một lần nữa vào việc: "Chris, buổi tối anh muốn ăn gì ạ?”

“Ăn ở khách sạn là được rồi.”

“Vâng ạ.”

Đến khách sạn đã đặt, Tống Sơ Tình ôm hộp cơm đã mua từ chiều. Chris nhìn chằm chằm, cô nói: “Đây là bữa tối của tôi.”

“Cô có thể ăn cùng tôi.”

“Không sao đâu ạ, hâm nóng lại là ăn được, quý trọng lương thực là một đức tính truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc.”

“…”

Giấy tờ của anh đang ở trong tay cô. Tống Sơ Tình đưa cho nhân viên lễ tân, lễ tân xác nhận thông tin đặt phòng: "Một phòng tổng thống, đúng không ạ?”

“Đúng vậy.”

Nhân viên tưởng hai người ở chung: "Vẫn cần hộ chiếu của cô đây ạ.”

Tống Sơ Tình quay đầu lại hỏi: “Chris, bây giờ là giờ tan làm của tôi phải không?”

Thẩm Tứ Niên gật đầu: “Phải.”

Cô gái cười, dịu giọng nói với nhân viên: “Vậy thì chị ơi, em cũng muốn một phòng suite, phòng executive là được rồi ạ, phòng này không cần xuất hóa đơn.” Cô đưa ra một tấm thẻ đen: "Quẹt thẻ này ạ.”

Thẩm Tứ Niên nhìn rõ tấm thẻ American Express Centurion phiên bản giới hạn toàn cầu rồi lại nhìn nụ cười “tan làm” của cô, trong lòng im lặng.

Làm xong thủ tục nhận phòng, hai người cùng nhau đi thang máy lên tầng cao nhất.

Cô trợ lý nhỏ: “Chris, anh có biết nhà hàng ở tầng mấy không ạ? Có cần tôi đưa anh qua không?”

Cô gái không cao, mỗi lần nhìn cô anh đều phải cúi mắt xuống. Lúc này, đôi mắt cụp xuống có vẻ hơi bất lực: "Hanna, tôi không bị thiểu năng.”

“Ồ.”

Thang máy sắp đến, cô trợ lý nhỏ lại chu đáo nhớ ra chuyện khác: “Chris, chúng ta không mang hành lý, có cần tôi giúp anh chuẩn bị một bộ quần áo không ạ?”

“Tôi đã bảo Anthony sắp xếp rồi.”

Tốt quá rồi, nam nữ hữu biệt, cô không muốn hỏi anh mặc qυầи ɭóŧ size mấy đâu.

Đến tầng cao nhất, Tống Sơ Tình ôm bữa tối của mình, cung kính đứng trước cửa phòng executive suite của mình chào tạm biệt: “Chris, chúc ngủ ngon. Nếu có chuyện gì anh cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, nếu không thì sáng mai chúng ta gặp lại.”

“Được.”

Cửa phòng đóng mở, người đàn ông còn chưa đi xa đã mơ hồ nghe thấy tiếng một người nặng nề nằm phịch xuống giường và một câu nói tiếng Trung điệu đà: “Ôi trời ơi, mệt chết bảo bối rồi.”

Anh đứng lại hai giây rồi bước đi.

...

Trong phòng suite có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân. Tống Sơ Tình tắm xong, món mì ống đã được hâm nóng cũng được mang lên.

Nhưng chỉ nếm một miếng là cô đã đặt thìa xuống, hoàn toàn không ăn được nữa, có chút vị chua.

Không còn cách nào khác, cái bụng rỗng tuếch ra lệnh cho cô phải xuống lầu tìm đồ ăn.

Vừa vào nhà hàng đã thấy Chris. Anh chắc vừa mới dùng bữa xong, đang cúi đầu nhìn điện thoại trả lời tin nhắn.

Vẫn mặc bộ vest ban ngày, ngồi một cách nghiêm túc như đang họp.

Tống Sơ Tình nghĩ ngợi rồi bước qua chào hỏi: “Chris.”

Thẩm Tứ Niên ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đã tắm rửa, tẩy trang, làn da vốn đã trắng nõn ở mặt và cổ càng thêm trong suốt. Anh không thể không dời mắt đi, giọng nói kìm nén: “Có chuyện gì?”

“Không có gì, tôi đói rồi.” Tống Sơ Tình chỉ vào vị trí đối diện anh: "Có tiện không ạ?”

“Tiện.”

Nhà hàng gần chín giờ tối không có nhiều khách. Cô gọi nhân viên phục vụ để gọi món, gọi xong lại gọi thêm một ly nước cam.

Đã đến rồi thì đến, Tống Sơ Tình chủ động nói chuyện với anh: "Chris, hôm nay anh có thuận lợi không ạ?” Vốn định hỏi anh có vui không, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đổi thành thuận lợi, họ vẫn chưa thân thiết đến mức có thể quan tâm đến tâm trạng của nhau.

Thẩm Tứ Niên đặt điện thoại xuống trả lời: “Thuận lợi.”

“Có gì tôi có thể giúp được không?”

“Không có.”

“...”

Mẹ vừa hay gọi điện đến, cô không bắt máy ngay mà hỏi trước: “Tôi có thể nghe điện thoại không ạ?”

“Có thể.”

Điện thoại được kết nối, cô gái ngọt ngào gọi một tiếng “Mẹ”.

Thẩm Tứ Niên nhìn qua.

Tống Đàn: “Tiểu Sơ hôm nay có vui không con?”

Không bật loa ngoài, giọng nói đối diện nghe mơ hồ nhưng lờ mờ có thể phân biệt được âm sắc dịu dàng.

Lúc Tống Sơ Tình nhìn người đàn ông thì anh đã cúi đầu chuyên chú nhìn điện thoại.

Cô nói: “Vui ạ, hôm nay con đi công tác ở ngoài.”

Thực tế là không vui lắm, rất mệt, nhưng sếp vẫn còn ở đối diện, không thể nói được.

Tống Đàn: “Đi công tác ở đâu thế, Tô Lị có ở đó không con?”

Tống Sơ Tình: “Tô Lị không có ở đây, mẹ ơi con không sao đâu ạ.”

Nói đến Tô Lị, cô lại nói nhiều hơn.

Công việc của Tô Lị hình như làm rất tốt. Cô tình cờ nghe được trưởng phòng hành chính đến Văn phòng Tổng giám đốc làm việc có nhắc đến Tô Lị, nói rằng cô ấy năng lực rất mạnh, công việc được giao đều hoàn thành ở mức độ cao, tính cách và thái độ đều rất đúng mực, thỉnh thoảng những ý tưởng nảy ra cũng rất mới mẻ.

Tống Đàn: “Bản thân Tô Lị vốn đã rất xuất sắc, nếu không ba con cũng sẽ không để con bé ở bên cạnh con.”

Tống Sơ Tình: “Nếu chị ấy thích công việc này thì cứ để chị ấy làm đi ạ, bên con không sao cả.”

Tống Đàn: “Được, mẹ bảo ba con tìm người khác.”

Tống Sơ Tình tuy cảm thấy mình không cần vệ sĩ nữa, nhưng có một người ở bên cạnh cô thì ba mẹ cũng yên tâm hơn một chút, nên cô cũng không nói gì thêm.

Không tiện nói chuyện quá lâu, trò chuyện vài câu rồi cúp máy. Vừa ngẩng mắt lên đã chạm phải ánh mắt đối diện.

5

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.