0 chữ
Chương 14
Chương 14: Không có việc gì khó (1)
Mãi đến ngày hôm sau đi làm, Tống Sơ Tình mới nhận được tin mình bị điều chuyển đến bộ phận ra quyết định Đầu tư. Cô vô cùng kinh ngạc, tại sao lại thế? Mình cũng đâu có phạm lỗi gì.
Không cam tâm, cô đi hỏi Grace, Grace nói cũng không rõ lắm, ngược lại còn chúc mừng cô: “Hanna, bộ phận ra quyết định Đầu tư là bộ phận quan trọng nhất của quỹ VH, em đến đó sẽ học được nhiều thứ hơn ở Văn phòng Tổng giám đốc.”
Cô đương nhiên biết vị trí của bộ phận ra quyết định Đầu tư, nhưng mục đích cô vào làm đâu phải để học hỏi!!
… Mặc dù trong lòng thực ra rất khao khát. Hay là... nói với giáo sư một tiếng để loại Chris ra khỏi danh sách mẫu vật? Hoặc là cô vất vả một chút, làm cả hai bên?
Sau bảy tám phút phân vân do dự, Tống Sơ Tình đã đưa ra quyết định. Bỏ cuộc giữa chừng không phải là phong cách làm việc của cô.
“Grace, em không hiểu tại sao mình lại bị điều đi. Em có thể hỏi Chris một tiếng được không ạ?”
“Đây là sự sắp xếp do chính Chris đích thân giao cho Anthony. Một khi Chris đã đưa ra quyết định thì gần như không thể thay đổi được nữa.”
Không thể hỏi, cũng không hỏi được, vì Chris lại đi công tác rồi, không biết khi nào mới về.
Tống Sơ Tình cuối cùng cũng hiểu củ khoai lang này nóng bỏng đến mức nào.
Cô thu dọn đồ đạc của mình để đến bộ phận mới báo danh. Lúc chia tay, Allison là người buồn nhất. Khó khăn lắm mới dạy cô biết pha cà phê, làm việc chưa được mấy ngày đã bị điều đi mất.
Bộ phận mới rất tốt, nhiều việc, áp lực lớn, có thể học được rất nhiều thứ, nhưng trong lòng Tống Sơ Tình cứ thấy không thoải mái.
Dựa vào đâu mà tự dưng lại bị chuyển đi chứ! Chris cũng quá độc đoán rồi! Cô đã chọc giận anh ở điểm nào?!
Đã dột còn gặp mưa, chiều ngày hôm sau phải họp nhóm để báo cáo tiến độ công việc.
Tống Sơ Tình từ nhỏ đã ham học, luôn là một thành viên tích cực trong lớp. Ấy vậy mà bây giờ, lần đầu tiên trong đời cô lại sợ họp nhóm.
Cô đứng dưới lầu của trường Kinh doanh, suy nghĩ xem lát nữa phải báo cáo với giáo sư như thế nào.
“Hanna.” Một tiếng gọi đột ngột vang lên, Tống Sơ Tình quay đầu lại, thấy Trần Vãn Âm trong bộ váy trắng đang đi tới.
“Sao cậu đến sớm thế.” Ba mẹ của Trần Vãn Âm là người Quảng Đông, nói chuyện có một chút âm điệu tiếng Quảng. Dáng người cô ấy không cao, thuộc tuýp xinh xắn ngoan ngoãn, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ. Mỗi lần Tống Sơ Tình nhìn thấy cặp lúm đồng tiền đó đều vô cùng ghen tị, sau đó lại thầm chửi rủa Quý Phức Tây, đều tại ông không có!
Nhóm đề tài của giáo sư William có tổng cộng bảy người. Hai người họ là người Trung Quốc, một người đến từ Ấn Độ, còn lại đều là người da trắng.
Mối quan hệ trong nhóm đề tài đều khá tốt, nhưng vòng bạn bè có sự khác biệt, cô và Trần Vãn Âm tự nhiên thân thiết với nhau hơn.
Trần Vãn Âm vừa đến gần đã hỏi ngay chủ đề cô ấy quan tâm nhất: “Chris thế nào, có phải rất đẹp trai không? Tớ nghe người ta nói anh ấy đặc biệt có sức hút, là một quý tộc thực thụ.”
Tống Sơ Tình lười biếng liếc một cái, chế nhạo cô ấy: "Sùng bái thế sao không chọn anh ta làm đối tượng nghiên cứu của cậu đi?”
Cô gái cười hiền dịu: "Tớ làm sao mà được chứ. Cái gì nhỉ, người như Chris ấy à, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể chơi đùa được đâu. Hơn nữa tớ sợ nóng, không nhảy vào hố lửa này được đâu.”
“...”
“Hanna, tớ tin cậu, giáo sư tin cậu, tương lai của cả nhóm đề tài đều đặt cược vào cậu hết đó, cố lên nha.”
Không cố nổi chút nào, giọng Tống Sơ Tình ỉu xìu: “Tớ có lẽ phải phụ sự kỳ vọng của các cậu rồi.”
“A?”
“Anh ta điều tớ đi rồi, bây giờ nếu muốn tiếp cận anh ta, tớ cần phải tốn nhiều công sức hơn.”
Ở bộ phận ra quyết định Đầu tư có thể hiểu sâu hơn về hoạt động của công ty, nhưng giới hạn rất lớn và cô hoàn toàn không thể tiếp xúc trực tiếp với Chris, càng không thể bàn đến những thói quen và tính cách riêng tư hơn.
Tống Sơ Tình ban đầu chí khí ngút trời bao nhiêu, thì bây giờ lại suy sụp bấy nhiêu.
Trần Vãn Âm nghe xong nỗi phiền muộn của cô thì vô cùng đồng cảm: "Vậy thì đúng là khó thật. Nghe nói anh ta rất ít khi nhận phỏng vấn, muốn anh ta đồng ý làm mẫu vật càng khó hơn lên trời. Hay là…”
Cô gái nghĩ ra điều gì đó, ghé sát lại, nói vào tai cô: “Hanna, tớ thấy làm cấp dưới hiệu quả không bằng… làm bạn gái đâu.”
Quá gần, không biết là hơi thở của đối phương hay là lời nói, Tống Sơ Tình cảm thấy trong lòng gai gai, người cũng rùng mình một cái: "Cậu đang nói nhăng nói cuội gì thế?”
“Chẳng lẽ không phải? Cậu biết ở San Francisco, không, trên toàn nước Mỹ có bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà giàu muốn gả cho anh ấy không.”
Hai người cùng nhau lên lầu, Tống Sơ Tình cười: "Sao nào, cậu cũng muốn à?”
“Tớ thì cũng muốn gả cho anh ấy lắm chứ, vừa có tiền có quyền lại đẹp trai như thế ai mà không muốn?” Lại nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, giới hào môn các cậu không phải đều có mấy vụ liên hôn thương mại gì đó sao? Cậu nói xem hai người…”
“Ba tớ sẽ không để tớ liên hôn đâu, nhà chúng tớ cũng không cần phải liên hôn.” Tống Sơ Tình liếc cô ấy từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: “Cậu muốn gả cho anh ta chi bằng gả cho tớ còn hơn.”
Trần Vãn Âm cũng nghĩ vậy. Nhà họ Quý đã bén rễ ở thủ đô, địa vị sớm đã không thể lay chuyển. Hơn nữa nhà họ Quý chỉ có một mình Tống Sơ Tình là con gái, được ngàn vạn cưng chiều mà lớn lên, sao có thể để cô đi liên hôn được. Giới hào môn quý tộc mà phải dùng con gái để liên hôn thì cũng quá mất giá.
Cô ấy không phải người ở thủ đô, không biết trước đây thế nào, nhưng từ khi trở thành bạn học với Tống Sơ Tình, những công tử nhà giàu đến bám víu cô ấy nhiều không đếm xuể, cả gia tộc truyền thống lẫn thế lực nhà giàu mới nổi. “Gả” cho Tống Sơ Tình là ước mơ của biết bao nhiêu người.
Trần Vãn Âm dính sát lại, hôn cô một cái: "Được thôi, tớ gả cho cậu.”
“A... cứu mạng! Tô Lị cứu em!”
Tô Lị đứng sau lưng lặng lẽ đi ra xa.
Trần Vãn Âm không đùa nữa: "Tối nay đi ăn cùng nhau nhé?”
“Không được, tối nay tớ còn hai tiết lập trình nữa.”
Trần Vãn Âm thất thần một lúc, sau đó thầm cười. Câu nói đó nói thế nào nhỉ, không sợ phú nhị đại có tiền, chỉ sợ phú nhị đại vừa có tiền lại vừa nỗ lực hơn bạn.
Cô ấy đã quen biết cô như thế nào nhỉ?
Tống Sơ Tình từ cử nhân của Đại học S được tuyển thẳng lên thạc sĩ, nhưng cô ấy thì không. Gia đình đã phải tốn không ít công sức mới đưa được cô ấy vào đây. Từ nhỏ cô ấy đã là “mọt sách” trong mắt mọi người, chưa từng ra nước ngoài, điểm thi tiếng Anh tối đa nhưng cứ mở miệng là lại thành người câm. Thuê nhà, lên lớp, mua sắm, mỗi một việc khi đến đây đối với cô ấy đều là một thử thách.
Khi biết dưới trướng của giáo sư hướng dẫn có một sinh viên Trung Quốc, cô ấy như thể nhìn thấy một tia sáng chói lòa nhưng khi thực sự gặp mặt lại lùi bước.
Tống Sơ Tình quá rực rỡ, cô là một kiệt tác được Nữ Oa ưu ái.
Không cam tâm, cô đi hỏi Grace, Grace nói cũng không rõ lắm, ngược lại còn chúc mừng cô: “Hanna, bộ phận ra quyết định Đầu tư là bộ phận quan trọng nhất của quỹ VH, em đến đó sẽ học được nhiều thứ hơn ở Văn phòng Tổng giám đốc.”
Cô đương nhiên biết vị trí của bộ phận ra quyết định Đầu tư, nhưng mục đích cô vào làm đâu phải để học hỏi!!
… Mặc dù trong lòng thực ra rất khao khát. Hay là... nói với giáo sư một tiếng để loại Chris ra khỏi danh sách mẫu vật? Hoặc là cô vất vả một chút, làm cả hai bên?
Sau bảy tám phút phân vân do dự, Tống Sơ Tình đã đưa ra quyết định. Bỏ cuộc giữa chừng không phải là phong cách làm việc của cô.
“Đây là sự sắp xếp do chính Chris đích thân giao cho Anthony. Một khi Chris đã đưa ra quyết định thì gần như không thể thay đổi được nữa.”
Không thể hỏi, cũng không hỏi được, vì Chris lại đi công tác rồi, không biết khi nào mới về.
Tống Sơ Tình cuối cùng cũng hiểu củ khoai lang này nóng bỏng đến mức nào.
Cô thu dọn đồ đạc của mình để đến bộ phận mới báo danh. Lúc chia tay, Allison là người buồn nhất. Khó khăn lắm mới dạy cô biết pha cà phê, làm việc chưa được mấy ngày đã bị điều đi mất.
Bộ phận mới rất tốt, nhiều việc, áp lực lớn, có thể học được rất nhiều thứ, nhưng trong lòng Tống Sơ Tình cứ thấy không thoải mái.
Dựa vào đâu mà tự dưng lại bị chuyển đi chứ! Chris cũng quá độc đoán rồi! Cô đã chọc giận anh ở điểm nào?!
Tống Sơ Tình từ nhỏ đã ham học, luôn là một thành viên tích cực trong lớp. Ấy vậy mà bây giờ, lần đầu tiên trong đời cô lại sợ họp nhóm.
Cô đứng dưới lầu của trường Kinh doanh, suy nghĩ xem lát nữa phải báo cáo với giáo sư như thế nào.
“Hanna.” Một tiếng gọi đột ngột vang lên, Tống Sơ Tình quay đầu lại, thấy Trần Vãn Âm trong bộ váy trắng đang đi tới.
“Sao cậu đến sớm thế.” Ba mẹ của Trần Vãn Âm là người Quảng Đông, nói chuyện có một chút âm điệu tiếng Quảng. Dáng người cô ấy không cao, thuộc tuýp xinh xắn ngoan ngoãn, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ. Mỗi lần Tống Sơ Tình nhìn thấy cặp lúm đồng tiền đó đều vô cùng ghen tị, sau đó lại thầm chửi rủa Quý Phức Tây, đều tại ông không có!
Mối quan hệ trong nhóm đề tài đều khá tốt, nhưng vòng bạn bè có sự khác biệt, cô và Trần Vãn Âm tự nhiên thân thiết với nhau hơn.
Trần Vãn Âm vừa đến gần đã hỏi ngay chủ đề cô ấy quan tâm nhất: “Chris thế nào, có phải rất đẹp trai không? Tớ nghe người ta nói anh ấy đặc biệt có sức hút, là một quý tộc thực thụ.”
Tống Sơ Tình lười biếng liếc một cái, chế nhạo cô ấy: "Sùng bái thế sao không chọn anh ta làm đối tượng nghiên cứu của cậu đi?”
Cô gái cười hiền dịu: "Tớ làm sao mà được chứ. Cái gì nhỉ, người như Chris ấy à, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể chơi đùa được đâu. Hơn nữa tớ sợ nóng, không nhảy vào hố lửa này được đâu.”
“...”
“Hanna, tớ tin cậu, giáo sư tin cậu, tương lai của cả nhóm đề tài đều đặt cược vào cậu hết đó, cố lên nha.”
Không cố nổi chút nào, giọng Tống Sơ Tình ỉu xìu: “Tớ có lẽ phải phụ sự kỳ vọng của các cậu rồi.”
“A?”
“Anh ta điều tớ đi rồi, bây giờ nếu muốn tiếp cận anh ta, tớ cần phải tốn nhiều công sức hơn.”
Ở bộ phận ra quyết định Đầu tư có thể hiểu sâu hơn về hoạt động của công ty, nhưng giới hạn rất lớn và cô hoàn toàn không thể tiếp xúc trực tiếp với Chris, càng không thể bàn đến những thói quen và tính cách riêng tư hơn.
Tống Sơ Tình ban đầu chí khí ngút trời bao nhiêu, thì bây giờ lại suy sụp bấy nhiêu.
Trần Vãn Âm nghe xong nỗi phiền muộn của cô thì vô cùng đồng cảm: "Vậy thì đúng là khó thật. Nghe nói anh ta rất ít khi nhận phỏng vấn, muốn anh ta đồng ý làm mẫu vật càng khó hơn lên trời. Hay là…”
Cô gái nghĩ ra điều gì đó, ghé sát lại, nói vào tai cô: “Hanna, tớ thấy làm cấp dưới hiệu quả không bằng… làm bạn gái đâu.”
Quá gần, không biết là hơi thở của đối phương hay là lời nói, Tống Sơ Tình cảm thấy trong lòng gai gai, người cũng rùng mình một cái: "Cậu đang nói nhăng nói cuội gì thế?”
“Chẳng lẽ không phải? Cậu biết ở San Francisco, không, trên toàn nước Mỹ có bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà giàu muốn gả cho anh ấy không.”
Hai người cùng nhau lên lầu, Tống Sơ Tình cười: "Sao nào, cậu cũng muốn à?”
“Tớ thì cũng muốn gả cho anh ấy lắm chứ, vừa có tiền có quyền lại đẹp trai như thế ai mà không muốn?” Lại nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, giới hào môn các cậu không phải đều có mấy vụ liên hôn thương mại gì đó sao? Cậu nói xem hai người…”
“Ba tớ sẽ không để tớ liên hôn đâu, nhà chúng tớ cũng không cần phải liên hôn.” Tống Sơ Tình liếc cô ấy từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: “Cậu muốn gả cho anh ta chi bằng gả cho tớ còn hơn.”
Trần Vãn Âm cũng nghĩ vậy. Nhà họ Quý đã bén rễ ở thủ đô, địa vị sớm đã không thể lay chuyển. Hơn nữa nhà họ Quý chỉ có một mình Tống Sơ Tình là con gái, được ngàn vạn cưng chiều mà lớn lên, sao có thể để cô đi liên hôn được. Giới hào môn quý tộc mà phải dùng con gái để liên hôn thì cũng quá mất giá.
Cô ấy không phải người ở thủ đô, không biết trước đây thế nào, nhưng từ khi trở thành bạn học với Tống Sơ Tình, những công tử nhà giàu đến bám víu cô ấy nhiều không đếm xuể, cả gia tộc truyền thống lẫn thế lực nhà giàu mới nổi. “Gả” cho Tống Sơ Tình là ước mơ của biết bao nhiêu người.
Trần Vãn Âm dính sát lại, hôn cô một cái: "Được thôi, tớ gả cho cậu.”
“A... cứu mạng! Tô Lị cứu em!”
Tô Lị đứng sau lưng lặng lẽ đi ra xa.
Trần Vãn Âm không đùa nữa: "Tối nay đi ăn cùng nhau nhé?”
“Không được, tối nay tớ còn hai tiết lập trình nữa.”
Trần Vãn Âm thất thần một lúc, sau đó thầm cười. Câu nói đó nói thế nào nhỉ, không sợ phú nhị đại có tiền, chỉ sợ phú nhị đại vừa có tiền lại vừa nỗ lực hơn bạn.
Cô ấy đã quen biết cô như thế nào nhỉ?
Tống Sơ Tình từ cử nhân của Đại học S được tuyển thẳng lên thạc sĩ, nhưng cô ấy thì không. Gia đình đã phải tốn không ít công sức mới đưa được cô ấy vào đây. Từ nhỏ cô ấy đã là “mọt sách” trong mắt mọi người, chưa từng ra nước ngoài, điểm thi tiếng Anh tối đa nhưng cứ mở miệng là lại thành người câm. Thuê nhà, lên lớp, mua sắm, mỗi một việc khi đến đây đối với cô ấy đều là một thử thách.
Khi biết dưới trướng của giáo sư hướng dẫn có một sinh viên Trung Quốc, cô ấy như thể nhìn thấy một tia sáng chói lòa nhưng khi thực sự gặp mặt lại lùi bước.
Tống Sơ Tình quá rực rỡ, cô là một kiệt tác được Nữ Oa ưu ái.
6
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
