TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Chứng khát da (1)

Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ lái vào một trang viên tư nhân sang trọng rộng ba mẫu Anh ở phía nam Atherton.

Đây là bất động sản riêng của Thẩm Tứ Niên, cũng là nơi anh thường ở nhất.

Người giúp việc mở cửa hàng ghế sau, cung kính nói: “Thưa ngài, bác sĩ Bùi Tích đã đợi ngài.”

Gia đình Bùi Tích di cư đến Mỹ vào cuối thế kỷ 20, là một gia đình trung lưu. Hai người quen nhau khi còn đi học và là bạn thân cho đến tận bây giờ.

Thẩm Tứ Niên gật đầu, bước vào trong.

Bùi Tích đang ngồi chơi game trên sofa nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, rồi lại vội vàng quay đi để tiếp tục ván game của mình: "Về rồi à? Đợi tôi một lát nhé.”

Tiếng chiến đấu trong game rất kịch liệt, cơ thể và đầu của người đàn ông lắc lư qua lại, miệng thì lẩm bẩm những lời chửi thề xen lẫn chỉ huy, gần như xuyên thủng cả căn phòng.

Vẻ ngoài mê mẩn này thực sự không hợp với danh xưng tiến sĩ y khoa Stanford, bác sĩ điều trị đương nhiệm của anh ta chút nào.

Thẩm Tứ Niên đã quen với việc này, anh lên phòng tắm rửa trước.

Phòng ngủ với tông màu đen trắng xám không có màu sắc thừa thãi cũng không có đồ đạc thừa thãi, đơn giản mà thanh lịch.

Nora nghe thấy tiếng mở cửa bèn ló cái đầu nhỏ ra, rồi nhảy xuống khỏi chiếc giường lớn. Tấm ga giường được xếp gọn gàng bị in lên những dấu chân bông tuyết nhỏ xinh.

Thẩm Tứ Niên xoa xoa cái đầu đang cọ vào người mình của nó, rồi vào phòng thay đồ. Chú mèo con cũng nghênh ngang đi theo vào, cái đuôi to phe phẩy qua lại.

Tắm xong xuống lầu, Bùi Tích đã lấy một chai Romanee Conti từ tủ rượu của anh ra tự rót tự uống, còn đưa ra nhận xét: "Chai này không được lắm, chưa đủ năm tuổi.”

Chai Conti năm 90 mà còn chưa đủ năm tuổi, khẩu vị của anh ta đã bị hầm rượu nhà mình nuôi cho kén chọn rồi.

Thẩm Tứ Niên lấy một chiếc ly, rót nửa ly, cầm trong lòng bàn tay chứ không uống.

Bùi Tích thưởng thức xong, vắt chéo chân “chẩn bệnh”: “Sao thế? Tối muộn thế này còn gọi tôi qua đây.”

Thẩm Tứ Niên cụp mắt xuống, hồi tưởng lại những chuyện gần đây.

Một cô gái Trung Quốc nói rằng thích anh dường như đã dùng rất nhiều cách để đứng trước mặt anh. Anh vốn có thể phớt lờ, đối với anh đây không phải là vấn đề gì to tát.

Nhưng vấn đề vẫn đã xảy ra. Anh không hiểu tại sao căn bệnh đã không tái phát nhiều năm như vậy lại có phản ứng rõ ràng đến thế khi chạm vào cô.

Ban đầu gặp một hai lần chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng số lần gặp mặt càng nhiều thì càng khẳng định điều này.

“Bùi Tích, cậu đã từng nói, bệnh này đã gần như khỏi hẳn rồi.”

“Bệnh gì?” Bùi Tích hỏi xong mới nhớ ra, anh ta cũng chỉ từng chữa cho anh một loại bệnh: "Ồ, cái chứng khát da của cậu á?”

Chứng khát da, hay còn gọi là hội chứng đói khát da, chỉ sự khao khát mãnh liệt được tiếp xúc da thịt với người khác, nếu không được thỏa mãn sẽ gây ra các vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Nguyên nhân không rõ, tâm lý học cho rằng là do thiếu sự vuốt ve của người mẹ, giai đoạn trưởng thành thiếu cảm giác an toàn gây nên.

Thẩm Tứ Niên vào khoảng sáu bảy tuổi đã dần nhận ra sự khác biệt của mình. Anh ghét sự đυ.ng chạm của tất cả mọi người, nhưng lại vô thức quan sát cơ thể và làn da của người khác, khao khát được ôm ấp và chạm vào. Điều này khiến anh cảm thấy rất ghê tởm, cảm thấy mình như một kẻ biếи ŧɦái.

Anh đã cố gắng tìm cách kìm nén, hiệu quả nhất là rời xa đám đông, một mình một lối.

Bùi Tích chính là một nạn nhân.

Bùi Tích tính cách phóng khoáng cởi mở, muốn kết bạn với anh. Lúc đó Thẩm Tứ Niên vẫn chưa biết cách kiểm soát bản thân, khi anh ta chạm vào tay mình, anh đã vung nắm đấm.

Nhưng lại không đánh đuổi được người ta đi.

Anh ta là người duy nhất.

Sau này Bùi Tích hỏi anh có phải bị bệnh không, rồi sau đó anh ta vào trường y, muốn kê đơn thuốc chữa trị cho anh. Nhưng lúc đó anh đã trưởng thành, rất ít khi bị cái gọi là “chứng khát da” này làm phiền, ngược lại sự chán ghét tiếp xúc lại ngày một tăng.

Sự bất thường của ngày hôm nay nằm ngoài dự đoán.

Bùi Tích cũng cảm thấy kinh ngạc: "Tình hình thế nào?”

Thẩm Tứ Niên cân nhắc một lúc rồi trả lời: "Vô tình chạm vào một người."

Nhiều năm như vậy, dù cố ý né tránh nhưng đương nhiên thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc thân thể với người khác. Nhưng mấy lần hiếm hoi đó trạng thái đều bình thường, tâm lý có hơi khó chịu, nhưng hoàn toàn không có thêm ham muốn tiếp xúc nào.

Cảm giác ở văn phòng hay trên xe vào buổi trưa thì khác. Khi cô gái nắm lấy tay anh, trong lòng anh thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, tê tê dại dại như có một luồng điện chạy qua. Ý chí trong lòng buộc anh phải buông ra, sau đó lại dấy lên một sự mất mát gần như không thể nhận ra.

Thậm chí không cần chạm vào, chỉ cần nhìn thấy cô, cảm xúc của anh cũng sẽ dao động.

Sau nhiều năm, anh lại một lần nữa có khao khát được chạm vào.

Bùi Tích hỏi dồn: “Đàn ông hay phụ nữ?”

“... Một cô gái.”

“Cô gái?” Giọng Bùi Tích đột nhiên cao lên, xuyên thủng màng nhĩ: "Cô gái bao nhiêu tuổi? Cô bé? Child?”

Thẩm Tứ Niên dời mắt đi.

Bùi Tích thầm suy đoán, không phủ nhận, vậy tức là người trưởng thành.

Một người phụ nữ trưởng thành...

Anh ta càng nghĩ càng phấn khích: "Tứ Niên, tôi thấy đây là một tin tốt!”

Gia thế của Thẩm Tứ Niên rất phức tạp. Giới bình dân chỉ biết cái tên “Chris” mấy năm gần đây nổi như cồn, nhưng trong giới quý tộc ai cũng biết nhà Lauren không hề ưa đứa trẻ đã làm vấy bẩn huyết thống này.

Lúc Bùi Tích quen anh, anh hoàn toàn là một đứa trẻ đáng thương chỉ biết trốn trong góc tỏ ra mạnh mẽ. Anh chị em họ Lauren phớt lờ sự tồn tại của anh, người quen trong giới bắt nạt anh không có mẹ, người lạ thì bị sự lạnh lùng của anh làm cho đông cứng. Chỉ có con mèo hoang trong sân trường được anh cho ăn là sẽ dịu dàng kêu meo meo với anh.

Sau này, con mèo đó bị những kẻ xấu ác ý đùa giỡn hại chết, anh không bao giờ cho mèo ăn nữa.

Đó là Thẩm Tứ Niên của năm bảy tám tuổi và Bùi Tích là người ngoài cuộc.

Anh ta từng học tâm lý học khi còn đi học, Thẩm Tứ Niên là một đối tượng thực nghiệm tâm lý tuyệt vời. Ví dụ như chứng khát da, ví dụ như kiểu gắn bó né tránh, ví dụ như hoang tưởng. Nếu muốn tiếp cận anh, cần phải có một tinh thần không thể xua đuổi. Bản thân anh ta cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể trở thành bạn của anh.

Vì vậy một người như vậy gần như rất khó để phát triển mối quan hệ thân mật, đừng nói đến bạn gái, ngay cả một người bạn nữ bình thường cũng không có.

Không biết anh nghĩ gì, nhưng với tư cách là bạn thân, anh ta thực sự lo lắng anh sẽ cô độc cả đời.

Lúc này, Bùi Tích trực tiếp nắm lấy tay anh, còn cố ý chạm vào. Đối phương gần như theo phản xạ mà hất ra, mày nhíu lại: "Làm gì đấy?”

Bùi Tích cười toe toét, gọi người giúp việc đang đi qua ở phía xa: "Becky, cô qua đây.”

Becky đến trước mặt.

Bùi Tích nhìn người đàn ông sắc mặt vẫn còn khó chịu: "Tứ Niên, chúng ta làm một bài kiểm tra.” Sau đó anh ta giải thích đơn giản cho Becky, Becky nghe lời đưa cánh tay ra.

Thẩm Tứ Niên đã hiểu ra. Anh nhìn Becky trước mặt trạc tuổi cô gái kia, rồi lại cúi xuống nhìn phần cổ tay để lộ ra của cô ấy, nội tâm bình lặng.

Một lúc lâu sau, anh vẫy tay với Becky: "Đi làm việc đi.”

Bùi Tích cau mày: "Không có cảm giác, không có khao khát?”

“Không có.”

“Nói cách khác, bệnh tái phát có tính đặc thù?”

Thẩm Tứ Niên không trả lời.

“Tứ Niên, có lẽ bệnh của cậu chưa bao giờ được chữa khỏi, chỉ là cậu dựa vào ý chí mạnh mẽ của nội tâm để đè nén nó xuống. Đối với tôi, đối với Becky và bất kỳ ai cậu quen biết, cậu đều đã sinh ra miễn dịch nhưng cô ấy thì khác. Tôi không rõ nguyên nhân là gì, có lẽ là một chuyện tốt.”

“Sao cậu không thử tiếp cận cô ấy xem, biết đâu cô ấy có thể chữa được bệnh này cho cậu thì sao?” Bùi Tích nghiêm túc chưa được mấy giây, đáy mắt đã bắt đầu ánh lên một nụ cười mờ ám: "Bạn trai bạn gái ôm nhau một cái…”

6

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.