0 chữ
Chương 44
Chương 44: Ta thua rồi
Nhưng lúc trước thì sao? Chẳng phải Kỳ Hoàng cũng từng cậy mạnh mà ép nàng, ra tay không chút lưu tình đó sao?
Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, có khi giờ này người bị trọng thương lại là chính nàng rồi!
Nàng chỉ muốn dạy cho tên tiểu tử ấy một bài học nhỏ, nhiều nhất là khiến hắn trầy da xước thịt đôi chút, chưa từng có ý muốn lấy mạng. Vậy mà sư phụ lại nói nàng vượt giới hạn?
Nàng… vượt chỗ nào?
Thân là sư tỷ, chẳng lẽ ngay cả việc dạy dỗ một chút sư đệ cũng không được sao?
Chẳng lẽ… sư phụ thật sự định bỏ mặc nàng, dồn hết tâm huyết vào tên Kỳ Hoàng kia?
Trong khi Thủy Mạn Thanh vẫn còn ngập ngụa trong phẫn hận, Kỳ Hoàng lại chỉ xoa xoa đôi chân tê buốt, chậm rãi đứng dậy:
“Ta thua rồi.”
Dù thua vì lý do gì đi nữa, thua là thua, không cần viện cớ hay bao biện.
Diệp Tam Nương nhẹ giọng nói: “Đã thua rồi thì phải biết rõ mình thua vì đâu, và mình còn thiếu sót ở chỗ nào.”
Kỳ Hoàng cung kính đáp: “Sư phụ dạy rất đúng, đồ nhi nhất định sẽ nghiêm túc suy ngẫm.”
Phải, nàng thực sự nên tỉnh ngộ. Biết rõ con người Thủy Mạn Thanh thế nào, vậy mà vẫn chủ quan.
Ngay trước mắt sư phụ mà còn dám giở trò, lá gan của nàng quả là không nhỏ.
“Tiếp tục nỗ lực.”
Quả nhiên… vẫn là câu quen thuộc ấy “Tiếp tục nỗ lực.”
Kỳ Hoàng cười khổ: “Vâng, đa tạ sư phụ đã khích lệ.”
Diệp Tam Nương tiếp lời: “Ba ngày nữa, vi sư sẽ rời khỏi Dục Quốc.”
“Vâng… chúc sư phụ thượng lộ bình an.”
Nhưng Diệp Tam Nương dường như không nghe thấy lời tiễn biệt của nàng, chỉ tiếp tục nói:
“Có lẽ… sau này, chúng ta sẽ không gặp lại.”
“Gì cơ?” Kỳ Hoàng kinh hãi:
“Không gặp lại? Sư phụ, người định đi đâu vậy?”
“Ta chẳng đi đâu cả. Chỉ là… ngươi đã trưởng thành rồi, có thể tự mình gánh vác mọi việc, không còn cần đến ta nữa.”
“Sư phụ, sao lại không cần? Con sao có thể không cần người chứ?” Kỳ Hoàng cuống quýt:
“Có phải con làm điều gì khiến người không vui?”
Diệp Tam Nương quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt hơi phức tạp: “Hoàng Nhi, vi sư từng dạy ngươi hai câu, có lẽ ngươi đã quên gần hết rồi. Không sao, hôm nay ta nhắc lại một lần nữa, nhưng lần này… ngươi nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.”
Không khí bỗng trở nên nặng nề, nhưng Kỳ Hoàng không nói được cảm giác bất an ấy rốt cuộc đến từ đâu. Chỉ thấy có chút khó chịu, hệt như đêm tiệp dư Hạ qua đời, một điềm chẳng lành khó gọi thành tên.
Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, có khi giờ này người bị trọng thương lại là chính nàng rồi!
Nàng chỉ muốn dạy cho tên tiểu tử ấy một bài học nhỏ, nhiều nhất là khiến hắn trầy da xước thịt đôi chút, chưa từng có ý muốn lấy mạng. Vậy mà sư phụ lại nói nàng vượt giới hạn?
Nàng… vượt chỗ nào?
Thân là sư tỷ, chẳng lẽ ngay cả việc dạy dỗ một chút sư đệ cũng không được sao?
Chẳng lẽ… sư phụ thật sự định bỏ mặc nàng, dồn hết tâm huyết vào tên Kỳ Hoàng kia?
Trong khi Thủy Mạn Thanh vẫn còn ngập ngụa trong phẫn hận, Kỳ Hoàng lại chỉ xoa xoa đôi chân tê buốt, chậm rãi đứng dậy:
“Ta thua rồi.”
Dù thua vì lý do gì đi nữa, thua là thua, không cần viện cớ hay bao biện.
Kỳ Hoàng cung kính đáp: “Sư phụ dạy rất đúng, đồ nhi nhất định sẽ nghiêm túc suy ngẫm.”
Phải, nàng thực sự nên tỉnh ngộ. Biết rõ con người Thủy Mạn Thanh thế nào, vậy mà vẫn chủ quan.
Ngay trước mắt sư phụ mà còn dám giở trò, lá gan của nàng quả là không nhỏ.
“Tiếp tục nỗ lực.”
Quả nhiên… vẫn là câu quen thuộc ấy “Tiếp tục nỗ lực.”
Kỳ Hoàng cười khổ: “Vâng, đa tạ sư phụ đã khích lệ.”
Diệp Tam Nương tiếp lời: “Ba ngày nữa, vi sư sẽ rời khỏi Dục Quốc.”
“Vâng… chúc sư phụ thượng lộ bình an.”
Nhưng Diệp Tam Nương dường như không nghe thấy lời tiễn biệt của nàng, chỉ tiếp tục nói:
“Có lẽ… sau này, chúng ta sẽ không gặp lại.”
“Không gặp lại? Sư phụ, người định đi đâu vậy?”
“Ta chẳng đi đâu cả. Chỉ là… ngươi đã trưởng thành rồi, có thể tự mình gánh vác mọi việc, không còn cần đến ta nữa.”
“Sư phụ, sao lại không cần? Con sao có thể không cần người chứ?” Kỳ Hoàng cuống quýt:
“Có phải con làm điều gì khiến người không vui?”
Diệp Tam Nương quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt hơi phức tạp: “Hoàng Nhi, vi sư từng dạy ngươi hai câu, có lẽ ngươi đã quên gần hết rồi. Không sao, hôm nay ta nhắc lại một lần nữa, nhưng lần này… ngươi nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.”
Không khí bỗng trở nên nặng nề, nhưng Kỳ Hoàng không nói được cảm giác bất an ấy rốt cuộc đến từ đâu. Chỉ thấy có chút khó chịu, hệt như đêm tiệp dư Hạ qua đời, một điềm chẳng lành khó gọi thành tên.
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
