0 chữ
Chương 41
Chương 41: Không thèm nói thật với nàng
“Sư phụ... nghe sư tỷ nói, lần này người vào cung là để thực hiện một việc rất quan trọng. Có thể cho đồ nhi góp một phần sức không?” Kỳ Hoàng nóng lòng hỏi.
Diệp Tam Nương lạnh nhạt đáp: “Ngươi cứ an tâm làm tốt chuyện của mình. Chuyện này không tới lượt ngươi lo.”
Sư tỷ Thủy Mạn Thanh không chịu nói với nàng thì thôi đi, nhưng đến cả sư phụ... cũng không thèm nói thật với nàng.
Kỳ Hoàng thoáng trầm xuống, trong lòng có chút thất vọng. Thái độ của sư phụ từ trước đến nay vẫn luôn khiến nàng khó mà lý giải nổi. Có lúc, người đối với nàng thân thiết như mẫu thân, tỉ mỉ chu đáo, từng có lần nàng bị thương nặng sốt cao không ngừng, sư phụ đã ở bên suốt ba ngày ba đêm, gần như không hề chợp mắt.
Nhưng cũng có lúc, người lại trở nên vô cùng lạnh lẽo và tuyệt tình. Chỉ cần nàng làm hơi lệch một chút, sẽ bị trách mắng nghiêm khắc. Dù có cố gắng đến mức hoàn hảo không chút tỳ vết, cũng chẳng bao giờ nhận được một câu khích lệ trọn vẹn. Cùng lắm, người chỉ hờ hững nói một câu: “Tiếp tục nỗ lực.”
Kỳ Hoàng vốn là người giỏi đoán sắc mặt, đọc lòng người. Thế nhưng mỗi khi đối mặt với Diệp Tam Nương, nàng như biến thành kẻ mù giữa bóng tối, mò mẫm thế nào cũng chẳng tìm được đường sáng.
Thấy sư đệ thất vọng, Thủy Mạn Thanh khẽ nhếch môi cười lạnh.
Rốt cuộc, người được sư phụ tin tưởng và xem trọng nhất, chỉ có mình nàng ta thôi. Nếu không, tại sao một chuyện trọng đại như vậy, sư phụ chỉ nói cho nàng, mà không hề nhắc gì với Kỳ Hoàng?
Còn mơ tưởng tranh vị trí với nàng? Không soi gương mà nhìn lại bản thân xem có đủ tư cách không?
“Mạn Thanh.” Diệp Tam Nương đột ngột lên tiếng, gọi Thủy Mạn Thanh: “Ngươi cùng Hoàng Nhi luận bàn một trận, vi sư muốn kiểm nghiệm thành tích gần đây của nó.”
Cả Kỳ Hoàng và Thủy Mạn Thanh đều ngẩn ra, luận bàn? Sư phụ hôm nay nổi hứng sao?
Dù trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng sư phụ đã mở lời, cả hai cũng không dám trái lệnh.
Thủy Mạn Thanh vốn dĩ xem thường Kỳ Hoàng, một tay đặt trên chuôi kiếm, làm thủ thế mời: “Tuy rằng chỉ là luận bàn, nhưng để công bằng, sư đệ ngươi ra tay trước đi. Ta nhường ngươi ba chiêu.”
Nhường ba chiêu?
Đúng là tự cao đến không còn giới hạn!
Được thôi. Đã muốn tự chuốc lấy nhục, vậy thì đừng trách ta không biết nể tình tỷ muội.
Gần như ngay sau khi Thủy Mạn Thanh dứt lời, Kỳ Hoàng liền giậm mạnh chân xuống đất, thân hình lao vυ"t lên như tia chớp, thẳng hướng Thủy Mạn Thanh mà công kích!
Diệp Tam Nương lạnh nhạt đáp: “Ngươi cứ an tâm làm tốt chuyện của mình. Chuyện này không tới lượt ngươi lo.”
Sư tỷ Thủy Mạn Thanh không chịu nói với nàng thì thôi đi, nhưng đến cả sư phụ... cũng không thèm nói thật với nàng.
Kỳ Hoàng thoáng trầm xuống, trong lòng có chút thất vọng. Thái độ của sư phụ từ trước đến nay vẫn luôn khiến nàng khó mà lý giải nổi. Có lúc, người đối với nàng thân thiết như mẫu thân, tỉ mỉ chu đáo, từng có lần nàng bị thương nặng sốt cao không ngừng, sư phụ đã ở bên suốt ba ngày ba đêm, gần như không hề chợp mắt.
Nhưng cũng có lúc, người lại trở nên vô cùng lạnh lẽo và tuyệt tình. Chỉ cần nàng làm hơi lệch một chút, sẽ bị trách mắng nghiêm khắc. Dù có cố gắng đến mức hoàn hảo không chút tỳ vết, cũng chẳng bao giờ nhận được một câu khích lệ trọn vẹn. Cùng lắm, người chỉ hờ hững nói một câu: “Tiếp tục nỗ lực.”
Thấy sư đệ thất vọng, Thủy Mạn Thanh khẽ nhếch môi cười lạnh.
Rốt cuộc, người được sư phụ tin tưởng và xem trọng nhất, chỉ có mình nàng ta thôi. Nếu không, tại sao một chuyện trọng đại như vậy, sư phụ chỉ nói cho nàng, mà không hề nhắc gì với Kỳ Hoàng?
Còn mơ tưởng tranh vị trí với nàng? Không soi gương mà nhìn lại bản thân xem có đủ tư cách không?
“Mạn Thanh.” Diệp Tam Nương đột ngột lên tiếng, gọi Thủy Mạn Thanh: “Ngươi cùng Hoàng Nhi luận bàn một trận, vi sư muốn kiểm nghiệm thành tích gần đây của nó.”
Cả Kỳ Hoàng và Thủy Mạn Thanh đều ngẩn ra, luận bàn? Sư phụ hôm nay nổi hứng sao?
Thủy Mạn Thanh vốn dĩ xem thường Kỳ Hoàng, một tay đặt trên chuôi kiếm, làm thủ thế mời: “Tuy rằng chỉ là luận bàn, nhưng để công bằng, sư đệ ngươi ra tay trước đi. Ta nhường ngươi ba chiêu.”
Nhường ba chiêu?
Đúng là tự cao đến không còn giới hạn!
Được thôi. Đã muốn tự chuốc lấy nhục, vậy thì đừng trách ta không biết nể tình tỷ muội.
Gần như ngay sau khi Thủy Mạn Thanh dứt lời, Kỳ Hoàng liền giậm mạnh chân xuống đất, thân hình lao vυ"t lên như tia chớp, thẳng hướng Thủy Mạn Thanh mà công kích!
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
