TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37: Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy

“Ta tìm... Hổ Bì Ngư.”

Tiểu nhị cười càng rạng rỡ hơn: “Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không có ai tên Hổ...”

Chưa kịp dứt câu, ánh mắt hắn đã khựng lại.

Thỏi bạc sáng loáng trong tay nàng lấp lánh phản chiếu dưới ánh đèn. Tiểu nhị do dự chốc lát rồi cúi đầu khẽ nói: “Công tử chờ một lát.”

Chỉ một lát sau, một người xuất hiện trước mặt nàng – mặc áo gấm, đeo đầy vàng bạc, quần áo sặc sỡ, son phấn nồng nặc đến lóa mắt. Nhưng điều bất ngờ là... khi mở miệng lại phát ra giọng nam!

“Ngươi tìm ta?”

Kỳ Hoàng suýt nữa hết hồn: “Đại tỷ, ngươi là ai vậy?”

Người kia chống tay lên hông, ngậm tẩu thuốc phì phèo bên miệng, trề môi đáp: “Ta là Hổ Bì Ngư đây!”

Má ơi, thế đạo này rốt cuộc là sao thế này?

Kỳ Hoàng vẫn luôn nghĩ cái tên “Hổ Bì Ngư” đã đủ kỳ dị rồi, không ngờ chủ nhân của cái tên còn... kỳ quặc hơn.

Nén cười, nàng nói: “Thì ra ngươi chính là Hổ Bì Ngư. Ta được người nhờ cậy, đến hỏi mấy chuyện.”

Hổ Bì Ngư nhướng mày, duỗi tay ra lòng bàn tay hướng về phía trước.

Kỳ Hoàng thở dài, yên lặng móc trong ngực ra một thỏi bạc đặt lên tay hắn.

Hổ Bì Ngư vừa lòng lật tay thu bạc vào tay áo, cười nhạt: “Nói đi, muốn hỏi gì?”

“Lệnh bài Lợi Lân Thần Diệp có an toàn không? Thế cục ở Dương Bình phủ thế nào? Thời Cẩn đang ở đâu?”

Ba câu hỏi, từng chữ rõ ràng.

Sắc mặt Hổ Bì Ngư bỗng biến đổi, hút thuốc quá gấp khiến hắn bị sặc, ho khù khụ: “Khụ khụ... Cái gì với cái gì thế nào? Ta... ta không biết! Khụ khụ khụ!”

“Thật sự không biết?” Kỳ Hoàng lại móc thêm một thỏi bạc ra: “Ngẫm kỹ lại xem.”

Nhìn thấy bạc, trong mắt Hổ Bì Ngư hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không biết là không biết! Đừng làm phiền lão tử nữa!”

“Ai, còn một câu hỏi cuối cùng thôi mà!” Kỳ Hoàng nắm lấy tay áo hắn.

Hổ Bì Ngư vùng vẫy dữ dội, cố xé khỏi tay nàng: “Ngươi có hỏi thêm mấy câu nữa ta cũng không biết!”

“Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy?”

Lời vừa dứt, Hổ Bì Ngư đơ tại chỗ, há miệng như định nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ nuốt lại mấy chữ “ta không biết”, nghiến răng đáp: “Không nói cho ngươi!”

Hắn giật áo, quay lưng bước đi. Trước khi rời khỏi, còn không quên thó nốt thỏi bạc trong tay Kỳ Hoàng.

Nhìn bàn tay trống không, Kỳ Hoàng nhếch môi cười khẽ.

Quả nhiên, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cái tính quái gở này đúng là cùng một giuộc với con cá bơi trong bồn tắm của nàng.

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.