0 chữ
Chương 34
Chương 34: Là công chúa
Hô… không bị ràng buộc đúng là thoải mái hơn hẳn!
Suốt bao năm qua phải bó ngực kín mít, thời tiết thì nóng nực, lại chẳng dám cởi ra, cái cảm giác ấy… thật sự không lời nào tả nổi.
Đặc biệt là dạo gần đây, thân thể nàng thay đổi càng lúc càng rõ rệt. Băng vải dùng để bó ngực đã sắp không còn kham nổi nữa, vòng ngực ngày một lồ lộ ra, chẳng thể nào che giấu nổi.
Cứ như vậy thì chuyện bị bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Giờ phải làm sao?
Chẳng lẽ thật thà khai báo với hoàng đế cùng các đại thần rằng: nàng không phải hoàng tử… mà là công chúa?
Nói đùa chắc? Với tính khí của phụ hoàng, nàng mà dám khai thật, e là chôn sống không chừa đường lui! Nhưng nếu tiếp tục giấu giếm… thì cũng chẳng biết giấu được đến bao giờ.
Cũng may, bản thân nàng vốn chẳng được sủng ái, phần lớn người trong cung chán ghét nàng, nhưng đến mức coi là cái gai trong mắt cần loại trừ cho hả dạ thì lại không nhiều. Cũng nhờ thế mà nàng mới có thể sống yên ổn qua bao năm trời, thuận lợi che giấu thân phận đến tận bây giờ.
Chỉ là… giấy sao gói được lửa? Một khi bại lộ, tội khi quân là tội lớn không thể tha, thứ đang chờ nàng sẽ chỉ có một con đường: chết.
Haiz… quả nhiên, từ sau khi cái tên giao nhân kỳ quái kia xuất hiện, cuộc sống nàng liền bắt đầu bước sang chiều hướng đầy bất ổn.
Nàng có hận không?
Sống khổ sở thế này, tất cả là nhờ ân điển của mẫu phi Hạ Tiệp Dư ban tặng. Bà tính sai một bước, hỏng cả cuộc đời nàng. Chỉ vì muốn giữ được sủng ái của hoàng đế, mà lừa cả chuyện giới tính của con ruột. Rõ ràng là nữ nhi, vậy mà từ nhỏ đến lớn đều phải sống với thân phận nam nhi, làm hoàng tử. Lâu dần, ngay cả bản thân nàng cũng đã quên mình là con gái.
Nhưng giờ nghĩ lại cũng chẳng ích gì. Dù năm đó Hạ Tiệp Dư không cố ý giấu diếm giới tính nàng để tranh sủng, thì kiếp sống của nàng cũng chưa chắc tốt đẹp hơn hiện tại.
Nhìn xem mấy vị công chúa được nuôi trong khuê phòng kia mà xem… Mới tháng trước, Ngũ công chúa còn bị Dục Đế ban hôn cho vị Uy Vũ Đại Tướng Quân, coi như phần thưởng.
Vị tướng quân kia đã qua bốn mươi, còn Ngũ công chúa chỉ mới mười bảy tuổi, chính độ xuân thì rực rỡ. Một nụ hoa còn chưa kịp nở rộ, đã vội vã bị đem gả đi, héo tàn trong uất ức.
So ra, nàng còn nên cảm ơn mẫu thân Hạ Tiệp Dư một tiếng. Nếu không nhờ bà cố tình che giấu, khiến nàng từ công chúa biến thành hoàng tử, thì kẻ bị gả cho lão tướng quân kia, e rằng đã là nàng mất rồi!
Suốt bao năm qua phải bó ngực kín mít, thời tiết thì nóng nực, lại chẳng dám cởi ra, cái cảm giác ấy… thật sự không lời nào tả nổi.
Đặc biệt là dạo gần đây, thân thể nàng thay đổi càng lúc càng rõ rệt. Băng vải dùng để bó ngực đã sắp không còn kham nổi nữa, vòng ngực ngày một lồ lộ ra, chẳng thể nào che giấu nổi.
Cứ như vậy thì chuyện bị bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Giờ phải làm sao?
Chẳng lẽ thật thà khai báo với hoàng đế cùng các đại thần rằng: nàng không phải hoàng tử… mà là công chúa?
Nói đùa chắc? Với tính khí của phụ hoàng, nàng mà dám khai thật, e là chôn sống không chừa đường lui! Nhưng nếu tiếp tục giấu giếm… thì cũng chẳng biết giấu được đến bao giờ.
Cũng may, bản thân nàng vốn chẳng được sủng ái, phần lớn người trong cung chán ghét nàng, nhưng đến mức coi là cái gai trong mắt cần loại trừ cho hả dạ thì lại không nhiều. Cũng nhờ thế mà nàng mới có thể sống yên ổn qua bao năm trời, thuận lợi che giấu thân phận đến tận bây giờ.
Haiz… quả nhiên, từ sau khi cái tên giao nhân kỳ quái kia xuất hiện, cuộc sống nàng liền bắt đầu bước sang chiều hướng đầy bất ổn.
Nàng có hận không?
Sống khổ sở thế này, tất cả là nhờ ân điển của mẫu phi Hạ Tiệp Dư ban tặng. Bà tính sai một bước, hỏng cả cuộc đời nàng. Chỉ vì muốn giữ được sủng ái của hoàng đế, mà lừa cả chuyện giới tính của con ruột. Rõ ràng là nữ nhi, vậy mà từ nhỏ đến lớn đều phải sống với thân phận nam nhi, làm hoàng tử. Lâu dần, ngay cả bản thân nàng cũng đã quên mình là con gái.
Nhưng giờ nghĩ lại cũng chẳng ích gì. Dù năm đó Hạ Tiệp Dư không cố ý giấu diếm giới tính nàng để tranh sủng, thì kiếp sống của nàng cũng chưa chắc tốt đẹp hơn hiện tại.
Vị tướng quân kia đã qua bốn mươi, còn Ngũ công chúa chỉ mới mười bảy tuổi, chính độ xuân thì rực rỡ. Một nụ hoa còn chưa kịp nở rộ, đã vội vã bị đem gả đi, héo tàn trong uất ức.
So ra, nàng còn nên cảm ơn mẫu thân Hạ Tiệp Dư một tiếng. Nếu không nhờ bà cố tình che giấu, khiến nàng từ công chúa biến thành hoàng tử, thì kẻ bị gả cho lão tướng quân kia, e rằng đã là nàng mất rồi!
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
