0 chữ
Chương 30
Chương 30: Như một con cá tới kỳ động dục
“Nam Hải có giao nhân, sống dưới nước như cá, nước mắt rơi hóa châu.” Nàng tiến sát lại gần, ánh mắt khóa chặt đôi mắt đen sâu thẳm của hắn: “Ngươi định cảm ơn ta cứu mạng thế nào đây?”
Hắn khẽ cụp mắt, khóe môi cong lên một nét cười giễu cợt.
Loài người... mãi mãi đều là như thế. Bề ngoài thì đầy đạo lý, bên trong thì tham lam vô độ. Hắn vốn còn nghĩ nàng khác biệt, hóa ra cũng chỉ là một kẻ tham lam bình thường.
“Ngươi muốn gì?” Hắn viết.
“Là Đông Châu của Nam Hải, linh dược quý hiếm, hay Giao Châu do giao nhân sinh ra?”
Nàng cười toe toét, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mí mắt hắn: “Ta chỉ muốn nhìn ngươi… khóc thử một cái.”
Hắn khựng lại.
Khóc?
“Nhanh lên đi… khóc đi mà… khóc thử xem. Ta muốn tận mắt chứng kiến, nước mắt giao nhân có thật sự hóa thành châu không. Yên tâm, ta chỉ tò mò thôi, không phải vì ham trân châu đâu. Nếu ngươi không tin, ta có thể thề!” Nàng giơ tay lên, nghiêm túc làm tư thế thề thốt.
Hắn lườm nàng viết ra một chữ: “Giả.”
Giả? Gì mà giả?
“Ngươi nói truyền thuyết là giả? Nước mắt các ngươi không biến thành trân châu à?”
Hắn nắm tay nàng lại, chậm rãi giải thích: “Chỉ khi giao nhân rơi vào cực độ bi thương, tuyệt vọng, hoàn toàn mất đi ý niệm sống, nước mắt mới có thể hóa thành châu. Nhưng những hạt châu ấy… cũng không phải là trân châu.”
Nàng ngẩn người. Nghĩ ngợi một chút, rồi thu tay lại, thở dài tiếc nuối: “Vậy thôi vậy. Ta cũng không có bản lĩnh làm ngươi tuyệt vọng bi thương, càng không muốn khiến ngươi mất đi ý chí sống. Thật là đáng tiếc... tiếc quá đi mất.”
Nàng lắc đầu liên tục, ra vẻ tiếc nuối thật sự. Nhưng khóe môi lại ẩn hiện ý cười, vừa như vui vẻ, lại vừa như... thỏa mãn.
Vui cái gì? Đắc ý chuyện gì?
Hắn nhìn nàng, cảm thấy nàng hệt như một con cá tới kỳ động dục, ánh mắt lấp lánh toàn xuân ý.
Tất nhiên, những suy nghĩ đó... Kỳ Hoàng chẳng hề hay biết.
Nàng thấy vui, thấy đắc ý, chỉ bởi vì hắn không còn lạnh lùng xa cách như trước. Nỗ lực của nàng rốt cuộc cũng có chút kết quả, điều đó đủ khiến nàng vui rồi.
“Ngươi đói bụng không? Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn.” Kỳ Hoàng hỏi.
Thật ra thì… đúng là đói. Cả buổi lăn lộn thế kia, thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức.
Hắn khẽ gật đầu, rồi nghiêng người tựa đầu vào mép bồn nước.
Đồng ý rồi?
Nhưng mà... có thể gật cho rõ ràng hơn không?
Ai da… nói chuyện với cá quả nhiên vẫn khó thật!
…
Hắn khẽ cụp mắt, khóe môi cong lên một nét cười giễu cợt.
Loài người... mãi mãi đều là như thế. Bề ngoài thì đầy đạo lý, bên trong thì tham lam vô độ. Hắn vốn còn nghĩ nàng khác biệt, hóa ra cũng chỉ là một kẻ tham lam bình thường.
“Ngươi muốn gì?” Hắn viết.
“Là Đông Châu của Nam Hải, linh dược quý hiếm, hay Giao Châu do giao nhân sinh ra?”
Nàng cười toe toét, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mí mắt hắn: “Ta chỉ muốn nhìn ngươi… khóc thử một cái.”
Hắn khựng lại.
Khóc?
“Nhanh lên đi… khóc đi mà… khóc thử xem. Ta muốn tận mắt chứng kiến, nước mắt giao nhân có thật sự hóa thành châu không. Yên tâm, ta chỉ tò mò thôi, không phải vì ham trân châu đâu. Nếu ngươi không tin, ta có thể thề!” Nàng giơ tay lên, nghiêm túc làm tư thế thề thốt.
Giả? Gì mà giả?
“Ngươi nói truyền thuyết là giả? Nước mắt các ngươi không biến thành trân châu à?”
Hắn nắm tay nàng lại, chậm rãi giải thích: “Chỉ khi giao nhân rơi vào cực độ bi thương, tuyệt vọng, hoàn toàn mất đi ý niệm sống, nước mắt mới có thể hóa thành châu. Nhưng những hạt châu ấy… cũng không phải là trân châu.”
Nàng ngẩn người. Nghĩ ngợi một chút, rồi thu tay lại, thở dài tiếc nuối: “Vậy thôi vậy. Ta cũng không có bản lĩnh làm ngươi tuyệt vọng bi thương, càng không muốn khiến ngươi mất đi ý chí sống. Thật là đáng tiếc... tiếc quá đi mất.”
Nàng lắc đầu liên tục, ra vẻ tiếc nuối thật sự. Nhưng khóe môi lại ẩn hiện ý cười, vừa như vui vẻ, lại vừa như... thỏa mãn.
Vui cái gì? Đắc ý chuyện gì?
Hắn nhìn nàng, cảm thấy nàng hệt như một con cá tới kỳ động dục, ánh mắt lấp lánh toàn xuân ý.
Nàng thấy vui, thấy đắc ý, chỉ bởi vì hắn không còn lạnh lùng xa cách như trước. Nỗ lực của nàng rốt cuộc cũng có chút kết quả, điều đó đủ khiến nàng vui rồi.
“Ngươi đói bụng không? Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn.” Kỳ Hoàng hỏi.
Thật ra thì… đúng là đói. Cả buổi lăn lộn thế kia, thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức.
Hắn khẽ gật đầu, rồi nghiêng người tựa đầu vào mép bồn nước.
Đồng ý rồi?
Nhưng mà... có thể gật cho rõ ràng hơn không?
Ai da… nói chuyện với cá quả nhiên vẫn khó thật!
…
7
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
