0 chữ
Chương 21
Chương 21: Đành đánh cược một phen
Kỳ Hoàng khẽ mỉm cười, không hề rối loạn:
“Vậy phụ hoàng không bằng truyền những thị vệ canh giữ Tây Môn đêm qua đến đây đối chất. Nếu quả thực có người thấy nhi thần cùng Cao công tử đi cùng nhau, thì nhi thần đành nhận tội.”
Tây Môn, cửa phía tây cung, là lối đi bắt buộc để tới Thái Dịch hồ. Ai đi từ Thái An điện tới hồ, nhất định phải qua cửa này. Nói cách khác, muốn đến hiện trường, chắc chắn sẽ bị thị vệ ở đó thấy.
Nếu Cao Lương Chí thật sự lên kế hoạch hãm hại nàng, thì có lẽ hắn đã sớm mua chuộc thị vệ canh đêm.
Dù sao, giờ nàng cũng không còn đường lui. Đành đánh cược một phen.
Hoặc là thắng, mọi chuyện êm xuôi.
Hoặc là thua, mạng cũng chẳng còn.
Vài khắc sau, một thị vệ được đưa tới. Mặt trời đã lên cao, không khí trong phòng cũng vì thế càng thêm bức bối.
Cao Duy không đợi hoàng thượng mở lời, đã gầm lên như sư tử giận dữ:
“Bản quan hỏi ngươi, đêm qua, ngươi có thấy Thất điện hạ hay không?”
Thị vệ thoáng lúng túng, ánh mắt thấp thoáng vẻ bối rối. Hắn là người của Ngự lâm quân, bình thường đâu có cơ hội thấy hoàng đế, càng không dám ngẩng mặt nhìn hoàng tử. Giờ bị triệu đến Ngự Thư Phòng, biết rõ là chuyện lớn, lại càng run như cầy sấy.
Thế nhưng, cơ hội cũng đi kèm với nguy cơ. Hắn cố lấy hết can đảm, ngẩng đầu, giữ tư thái không kiêu ngạo không khúm núm:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, hồi đại nhân, đêm qua ti chức có nhìn thấy Thất điện hạ.”
Cao Duy mày nhíu chặt, giọng gấp gáp: “Thấy ở đâu? Lúc nào?”
“Giờ Hợi, ngài ấy đi về hướng Thái Dịch hồ.”
Nghe đến đây, Cao Duy mắt đỏ vằn lên tia máu, chỉ tay vào Kỳ Hoàng quát lớn:
“Thất điện hạ! Đến nước này còn có gì để nói!”
Kỳ Hoàng lơ đễnh phủi vạt áo, thản nhiên xoay sang thị vệ hỏi tiếp: “Lúc đó ta đi cùng ai?”
Thị vệ khựng lại một chút. Trong đầu hiện lên cảnh Cao công tử nhét vàng vào tay hắn, nghìn dặn vạn dò:
Tuyệt đối không được nhắc đến tên ta. Nếu ngươi dám khai ta có mặt, thì cầm vàng cũng đừng mong tiêu được.
Sau một hơi thở chần chừ, thị vệ đáp: “Thất điện hạ đi một mình, không có ai đi cùng.”
Kỳ Hoàng khẽ gật đầu, mỉm cười tiếp lời: “Vậy ngươi có gặp Cao công tử không?”
Thị vệ cúi đầu thấp hơn: “Không có. Từ đầu tới cuối đều không thấy.”
Vậy là đáp án nàng cần đã có.
Kỳ Hoàng xoay người, bình tĩnh nhìn thẳng Dục Đế:
“Phụ hoàng, nếu như thị vệ gác cổng khẳng định nhi thần đi một mình, không có bất kỳ ai đi cùng, vậy lời cung nữ vừa rồi rõ ràng là bịa đặt. Người thật sự nên bị truy cứu, là kẻ dựng chuyện hãm hại nhi thần.”
“Vậy phụ hoàng không bằng truyền những thị vệ canh giữ Tây Môn đêm qua đến đây đối chất. Nếu quả thực có người thấy nhi thần cùng Cao công tử đi cùng nhau, thì nhi thần đành nhận tội.”
Tây Môn, cửa phía tây cung, là lối đi bắt buộc để tới Thái Dịch hồ. Ai đi từ Thái An điện tới hồ, nhất định phải qua cửa này. Nói cách khác, muốn đến hiện trường, chắc chắn sẽ bị thị vệ ở đó thấy.
Nếu Cao Lương Chí thật sự lên kế hoạch hãm hại nàng, thì có lẽ hắn đã sớm mua chuộc thị vệ canh đêm.
Dù sao, giờ nàng cũng không còn đường lui. Đành đánh cược một phen.
Hoặc là thắng, mọi chuyện êm xuôi.
Hoặc là thua, mạng cũng chẳng còn.
Vài khắc sau, một thị vệ được đưa tới. Mặt trời đã lên cao, không khí trong phòng cũng vì thế càng thêm bức bối.
“Bản quan hỏi ngươi, đêm qua, ngươi có thấy Thất điện hạ hay không?”
Thị vệ thoáng lúng túng, ánh mắt thấp thoáng vẻ bối rối. Hắn là người của Ngự lâm quân, bình thường đâu có cơ hội thấy hoàng đế, càng không dám ngẩng mặt nhìn hoàng tử. Giờ bị triệu đến Ngự Thư Phòng, biết rõ là chuyện lớn, lại càng run như cầy sấy.
Thế nhưng, cơ hội cũng đi kèm với nguy cơ. Hắn cố lấy hết can đảm, ngẩng đầu, giữ tư thái không kiêu ngạo không khúm núm:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, hồi đại nhân, đêm qua ti chức có nhìn thấy Thất điện hạ.”
Cao Duy mày nhíu chặt, giọng gấp gáp: “Thấy ở đâu? Lúc nào?”
“Giờ Hợi, ngài ấy đi về hướng Thái Dịch hồ.”
Nghe đến đây, Cao Duy mắt đỏ vằn lên tia máu, chỉ tay vào Kỳ Hoàng quát lớn:
Kỳ Hoàng lơ đễnh phủi vạt áo, thản nhiên xoay sang thị vệ hỏi tiếp: “Lúc đó ta đi cùng ai?”
Thị vệ khựng lại một chút. Trong đầu hiện lên cảnh Cao công tử nhét vàng vào tay hắn, nghìn dặn vạn dò:
Tuyệt đối không được nhắc đến tên ta. Nếu ngươi dám khai ta có mặt, thì cầm vàng cũng đừng mong tiêu được.
Sau một hơi thở chần chừ, thị vệ đáp: “Thất điện hạ đi một mình, không có ai đi cùng.”
Kỳ Hoàng khẽ gật đầu, mỉm cười tiếp lời: “Vậy ngươi có gặp Cao công tử không?”
Thị vệ cúi đầu thấp hơn: “Không có. Từ đầu tới cuối đều không thấy.”
Vậy là đáp án nàng cần đã có.
Kỳ Hoàng xoay người, bình tĩnh nhìn thẳng Dục Đế:
“Phụ hoàng, nếu như thị vệ gác cổng khẳng định nhi thần đi một mình, không có bất kỳ ai đi cùng, vậy lời cung nữ vừa rồi rõ ràng là bịa đặt. Người thật sự nên bị truy cứu, là kẻ dựng chuyện hãm hại nhi thần.”
6
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
