0 chữ
Chương 15
Chương 15: Là vì ngươi khác biệt sao?
Nàng khẽ cúi xuống, đối mặt hắn ở khoảng cách gần, ánh mắt dò xét: “Chí bảo mà bọn họ đang tìm kiếm... là ngươi đúng không?”
Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ cúi mắt.
“Ngươi tự trốn ra, hay có người hỗ trợ tiếp ứng?”
Hắn vẫn không nói gì.
Nhưng nàng chẳng hề ngán, cứ tiếp tục nói như độc thoại:
“Bọn họ bắt ngươi, là vì ngươi khác biệt sao? Là vì ngươi không giống người bình thường?”
Cuối cùng, lần này hắn không duy trì trầm mặc nữa. Hắn nắm lấy tay nàng, nhanh chóng viết mấy chữ:
Nguyên do bên trong, đợi ta khỏi hẳn sẽ nói rõ.
Quả nhiên là cái thái độ đó. Nhưng nàng cũng không tức. Nếu lần nào nói chuyện với hắn đều nổi giận, thì nàng đã sớm tức chết mấy chục lần rồi.
“Được thôi, ngươi nói sao thì ta nghe vậy. Chỉ có điều…”
Nàng kéo tay áo lên, chỉ vào cổ tay mình, nơi vẫn in vết vảy cá nhạt màu,
“Chờ ngươi khỏi rồi, nhớ xóa cái dấu này giúp ta. Nhìn thấy là gai mắt.”
Hắn nhìn qua một cái, ánh mắt dửng dưng, không tỏ thái độ.
Haizz… Giao tiếp với một con cá, mệt mỏi thật đấy.
“Đây là kim sang dược, giúp cầm máu. Còn đây là cố nguyên dưỡng tinh đan, trị được cả nội thương lẫn ngoại thương.”
Nàng cẩn thận đặt hai lọ thuốc cạnh bể tắm,
“Ngươi cứ yên tâm, ở đây rất an toàn. Trước khi ngươi khỏi hẳn, không ai tìm ra được đâu.”
Nói xong, nàng đứng dậy, mở cửa bước ra.
Bên ngoài, trăng đã xế về tây, đêm đã khuya từ lâu.
Một đêm rối loạn, chạy đông chạy tây, bận rộn đến mức nàng mệt rũ người.
Về đến tẩm điện, nàng đứng bên cửa sổ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Thái An Điện. Nơi đó, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Xem ra, con cá kia... thật sự quan trọng đến vậy.
Phụ hoàng nàng, đã bao lâu rồi không để tâm đến chuyện gì tới mức này?
Nếu chuyện nàng giấu cá bị bại lộ... nàng không dám đoán kết cục sẽ ra sao. Chỉ biết chắc một điều: chết là cầm chắc.
Cũng may, ngoài Tô Cảnh Khiên ra, không ai biết là nàng đã ra tay.
Nói đến Tô Cảnh Khiên... lại là một chuyện đau đầu khác.
Hắn không nói gì, nhưng chỉ riêng việc âm thầm đưa cho nàng bình nguyên dưỡng tinh đan, đã nói lên tất cả.
Hắn... thật sự định giấu giúp nàng sao?
Hay chỉ đang chờ xem... nàng xử lý mọi việc thế nào?
Vì trong lòng còn chất chứa tâm sự, cả đêm Kỳ Hoàng ngủ không yên. Mãi đến lúc trời vừa hửng sáng, nàng mới thϊếp đi được một chút.
Giấc mộng vừa mới vào đoạn ngọt ngào thì đã bị một tràng âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức.
Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ cúi mắt.
“Ngươi tự trốn ra, hay có người hỗ trợ tiếp ứng?”
Hắn vẫn không nói gì.
Nhưng nàng chẳng hề ngán, cứ tiếp tục nói như độc thoại:
“Bọn họ bắt ngươi, là vì ngươi khác biệt sao? Là vì ngươi không giống người bình thường?”
Cuối cùng, lần này hắn không duy trì trầm mặc nữa. Hắn nắm lấy tay nàng, nhanh chóng viết mấy chữ:
Nguyên do bên trong, đợi ta khỏi hẳn sẽ nói rõ.
Quả nhiên là cái thái độ đó. Nhưng nàng cũng không tức. Nếu lần nào nói chuyện với hắn đều nổi giận, thì nàng đã sớm tức chết mấy chục lần rồi.
“Được thôi, ngươi nói sao thì ta nghe vậy. Chỉ có điều…”
Nàng kéo tay áo lên, chỉ vào cổ tay mình, nơi vẫn in vết vảy cá nhạt màu,
Hắn nhìn qua một cái, ánh mắt dửng dưng, không tỏ thái độ.
Haizz… Giao tiếp với một con cá, mệt mỏi thật đấy.
“Đây là kim sang dược, giúp cầm máu. Còn đây là cố nguyên dưỡng tinh đan, trị được cả nội thương lẫn ngoại thương.”
Nàng cẩn thận đặt hai lọ thuốc cạnh bể tắm,
“Ngươi cứ yên tâm, ở đây rất an toàn. Trước khi ngươi khỏi hẳn, không ai tìm ra được đâu.”
Nói xong, nàng đứng dậy, mở cửa bước ra.
Bên ngoài, trăng đã xế về tây, đêm đã khuya từ lâu.
Một đêm rối loạn, chạy đông chạy tây, bận rộn đến mức nàng mệt rũ người.
Về đến tẩm điện, nàng đứng bên cửa sổ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Thái An Điện. Nơi đó, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Xem ra, con cá kia... thật sự quan trọng đến vậy.
Nếu chuyện nàng giấu cá bị bại lộ... nàng không dám đoán kết cục sẽ ra sao. Chỉ biết chắc một điều: chết là cầm chắc.
Cũng may, ngoài Tô Cảnh Khiên ra, không ai biết là nàng đã ra tay.
Nói đến Tô Cảnh Khiên... lại là một chuyện đau đầu khác.
Hắn không nói gì, nhưng chỉ riêng việc âm thầm đưa cho nàng bình nguyên dưỡng tinh đan, đã nói lên tất cả.
Hắn... thật sự định giấu giúp nàng sao?
Hay chỉ đang chờ xem... nàng xử lý mọi việc thế nào?
Vì trong lòng còn chất chứa tâm sự, cả đêm Kỳ Hoàng ngủ không yên. Mãi đến lúc trời vừa hửng sáng, nàng mới thϊếp đi được một chút.
Giấc mộng vừa mới vào đoạn ngọt ngào thì đã bị một tràng âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức.
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
