0 chữ
Chương 5
Chương 5: Quỷ quyệt (4)
Căn phòng khách tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Không ai lên tiếng kể từ lúc rời khỏi gác mái. Bóng đèn vàng nhạt chập chờn trên trần nhà, ánh sáng chẳng đủ xua đi bóng tối đang len lỏi trong mỗi người. Trên tay Dạ Tâm vẫn còn vết ướt, không rõ là mồ hôi hay nước gì nhỏ xuống khi cô đứng gần tấm gương vỡ.
Cậu thanh niên mũ lưỡi trai cầm chai nước lắc lắc, ngửa cổ tu ừng ực. Hắn vừa uống vừa lẩm bẩm điều gì đó, mắt vẫn liếc về phía cầu thang.
“Chúng ta không thể cứ đi lung tung như vậy được.” Giọng nói trầm thấp của Lạc Minh Dạ vang lên, cắt ngang sự im lặng.
Mọi người quay lại. Hắn đang đứng dựa vào lan can gỗ, tay đút túi, ánh mắt nhìn cả nhóm như thể đang soi xét từng người.
“Nơi này không phải là thực tại. Đây là Phó đàm kinh dị – Một không gian giả lập mô phỏng, dựa theo kịch bản phim kinh dị hoặc truyền thuyết tâm linh nào đó, đưa người chơi vào để thử thách giới hạn con người. Tình huống này rất giống một bộ phim kinh dị nổi tiếng. Có thể là The Conjuring, IT,… ai biết được. Hiện tại tôi cũng không nắm rõ chúng ta đang ở trong bộ phim kinh dị nào.”
“Phó đàm?” Giang Linh, cô nữ sinh tóc ngắn thì thào.
“Giống như trò chơi sinh tồn.” Ông lão chậm rãi nói. “Nếu không tuân theo luật, chúng ta sẽ bị loại khỏi trò chơi. Mãi mãi.”
“Cái quái gì vậy trời!” Cậu thanh niên lật bàn tay mình, nghi hoặc nhìn xung quanh. “Tôi tưởng đây chỉ là game thực tế ảo…”
Lạc Minh Dạ không để tâm đến phản ứng của hắn. Hắn tiến về phía bàn trà, lấy một mảnh giấy cũ từ ngăn tủ, dùng bút chì vẽ nhanh vài ký hiệu.
“Nghe đây. Cho dù các người không tin, nhưng chúng ta đã bị hệ thống khóa vào đây. Nếu muốn sống sót, ít nhất phải biết cách chơi. Tôi tạm gọi phó đàm này là ‘Vực Thẳm Linh Hồn’.”
Hắn gạch đầu dòng từng điểm.
Quy tắc:
Không được bật đèn thứ tư trong cùng một phòng.
Không được nói tên thật của bất kỳ ai.
Không được nhìn vào gương quá 3 giây.
Khi nghe ba tiếng gõ cửa – phải gõ lại hai tiếng trong vòng năm giây.
Chỉ được dùng chuông bạc khi đứng cạnh Dalton.
“Elise thì sao?” Cậu thanh niên mũ lưỡi trai chỉ tay về phía bà đồng đang ngồi bên lò sưởi. “Bà ta không nói gì về chuyện đó cả.”
“Bà ấy không biết.” Giọng Lạc Minh Dạ lạnh tanh. “Chỉ là một nhân vật mô phỏng trong thế giới này. Mục đích của bà là dẫn chúng ta đến gần Dalton. Nhưng việc sống hay chết phụ thuộc vào chúng ta.”
Dưới ánh đèn chập chờn, gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết: “Phó đàm là không gian ảo được sinh ra từ hệ thống. Mỗi phó đàm đều có luật chơi riêng. Vi phạm luật, bạn sẽ bị xóa sổ hoặc tệ hơn, bị kéo vào vùng lõi của phó đàm. Cái gọi là "The Further".”
“Cách sống sót?” Giọng ông lão khàn khàn.
“Ba điều" Lạc Minh Dạ giơ ba ngón tay lên: “Một, ghi nhớ mọi quy tắc, đừng bao giờ thử phá luật. Hai, luôn nghi ngờ mọi thứ kể cả bản thân mình. Và ba…” Hắn ngừng lại: Phải học cách tin người nhưng không bao giờ tin hoàn toàn.”
Mọi người nhìn nhau. Ánh mắt dao động giữa hoang mang và bối rối. Có kẻ gật đầu như hiểu, có kẻ nhíu mày nghi ngờ. Không ai dám thốt ra lời nào phản bác, nhưng rõ ràng sự hoài nghi đang lặng lẽ nở rộ trong tâm trí từng người.
Dạ Tâm im lặng, ngồi co ro nơi góc ghế. Mọi từ ngữ vang trong đầu như một cơn bão nghẹt thở. Phó đàm? Giả lập? Dalton? Elise?
Cô ôm lấy đầu, mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ mờ bụi. Cảm giác gì đó đang trỗi dậy từ đáy ký ức… Những hành lang tối, gương, tiếng gõ cửa.
Cô đã từng thấy tất cả trong một bộ phim.
“Nó là phim gì đây?” Cô lẩm bẩm.
Hình ảnh lướt qua đầu cô là một cậu bé nằm bất động trên giường, linh hồn bị kéo vào bóng tối. Một thế giới lạnh lẽo tên là The Further – nơi thời gian không trôi và lũ quỷ lang thang tìm cơ thể mới để chiếm hữu.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Dạ Tâm. Cô siết chặt tay mình đến trắng bệch.
“Elise" cô gọi khẽ. “Bà biết Dalton ở đâu không?”
Elise đang ngồi im lặng, ánh mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không. Bà dường như không nghe thấy câu hỏi. Nhưng rồi, chậm rãi, bà thì thầm:
“Dalton, cậu bé đang trốn. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Nếu những cánh cửa tiếp tục mở chúng sẽ tìm thấy nó trước.”
Ngay lúc ấy, cộc… cộc… cộc…
Ba tiếng gõ cửa vang lên, lần này từ bức tường phía sau giá sách.
Mọi người bật dậy.
“Đừng ai đυ.ng vào!” Lạc Minh Dạ ra hiệu.
Hắn quay sang nhìn cậu thanh niên mũ lưỡi trai. “Gõ lại. Hai tiếng. Ngay.”
“Cái… gì?” Hắn ấp úng.
“GÕ!”
Thình! Thình!
Hắn đập tay vào bức tường. Không có gì xảy ra trong năm giây đầu.
Nhưng sau đó… một tiếng thở dài phát ra, sát bên tai Dạ Tâm.
Cô quay ngoắt lại nhưng sau lưng không có ai. Chỉ là chiếc ghế đung đưa chậm rãi, như vừa có ai đó ngồi xuống.
Không ai lên tiếng kể từ lúc rời khỏi gác mái. Bóng đèn vàng nhạt chập chờn trên trần nhà, ánh sáng chẳng đủ xua đi bóng tối đang len lỏi trong mỗi người. Trên tay Dạ Tâm vẫn còn vết ướt, không rõ là mồ hôi hay nước gì nhỏ xuống khi cô đứng gần tấm gương vỡ.
Cậu thanh niên mũ lưỡi trai cầm chai nước lắc lắc, ngửa cổ tu ừng ực. Hắn vừa uống vừa lẩm bẩm điều gì đó, mắt vẫn liếc về phía cầu thang.
“Chúng ta không thể cứ đi lung tung như vậy được.” Giọng nói trầm thấp của Lạc Minh Dạ vang lên, cắt ngang sự im lặng.
Mọi người quay lại. Hắn đang đứng dựa vào lan can gỗ, tay đút túi, ánh mắt nhìn cả nhóm như thể đang soi xét từng người.
“Nơi này không phải là thực tại. Đây là Phó đàm kinh dị – Một không gian giả lập mô phỏng, dựa theo kịch bản phim kinh dị hoặc truyền thuyết tâm linh nào đó, đưa người chơi vào để thử thách giới hạn con người. Tình huống này rất giống một bộ phim kinh dị nổi tiếng. Có thể là The Conjuring, IT,… ai biết được. Hiện tại tôi cũng không nắm rõ chúng ta đang ở trong bộ phim kinh dị nào.”
“Giống như trò chơi sinh tồn.” Ông lão chậm rãi nói. “Nếu không tuân theo luật, chúng ta sẽ bị loại khỏi trò chơi. Mãi mãi.”
“Cái quái gì vậy trời!” Cậu thanh niên lật bàn tay mình, nghi hoặc nhìn xung quanh. “Tôi tưởng đây chỉ là game thực tế ảo…”
Lạc Minh Dạ không để tâm đến phản ứng của hắn. Hắn tiến về phía bàn trà, lấy một mảnh giấy cũ từ ngăn tủ, dùng bút chì vẽ nhanh vài ký hiệu.
“Nghe đây. Cho dù các người không tin, nhưng chúng ta đã bị hệ thống khóa vào đây. Nếu muốn sống sót, ít nhất phải biết cách chơi. Tôi tạm gọi phó đàm này là ‘Vực Thẳm Linh Hồn’.”
Hắn gạch đầu dòng từng điểm.
Quy tắc:
Không được bật đèn thứ tư trong cùng một phòng.
Không được nói tên thật của bất kỳ ai.
Không được nhìn vào gương quá 3 giây.
Chỉ được dùng chuông bạc khi đứng cạnh Dalton.
“Elise thì sao?” Cậu thanh niên mũ lưỡi trai chỉ tay về phía bà đồng đang ngồi bên lò sưởi. “Bà ta không nói gì về chuyện đó cả.”
“Bà ấy không biết.” Giọng Lạc Minh Dạ lạnh tanh. “Chỉ là một nhân vật mô phỏng trong thế giới này. Mục đích của bà là dẫn chúng ta đến gần Dalton. Nhưng việc sống hay chết phụ thuộc vào chúng ta.”
Dưới ánh đèn chập chờn, gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết: “Phó đàm là không gian ảo được sinh ra từ hệ thống. Mỗi phó đàm đều có luật chơi riêng. Vi phạm luật, bạn sẽ bị xóa sổ hoặc tệ hơn, bị kéo vào vùng lõi của phó đàm. Cái gọi là "The Further".”
“Cách sống sót?” Giọng ông lão khàn khàn.
Mọi người nhìn nhau. Ánh mắt dao động giữa hoang mang và bối rối. Có kẻ gật đầu như hiểu, có kẻ nhíu mày nghi ngờ. Không ai dám thốt ra lời nào phản bác, nhưng rõ ràng sự hoài nghi đang lặng lẽ nở rộ trong tâm trí từng người.
Dạ Tâm im lặng, ngồi co ro nơi góc ghế. Mọi từ ngữ vang trong đầu như một cơn bão nghẹt thở. Phó đàm? Giả lập? Dalton? Elise?
Cô ôm lấy đầu, mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ mờ bụi. Cảm giác gì đó đang trỗi dậy từ đáy ký ức… Những hành lang tối, gương, tiếng gõ cửa.
Cô đã từng thấy tất cả trong một bộ phim.
“Nó là phim gì đây?” Cô lẩm bẩm.
Hình ảnh lướt qua đầu cô là một cậu bé nằm bất động trên giường, linh hồn bị kéo vào bóng tối. Một thế giới lạnh lẽo tên là The Further – nơi thời gian không trôi và lũ quỷ lang thang tìm cơ thể mới để chiếm hữu.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Dạ Tâm. Cô siết chặt tay mình đến trắng bệch.
“Elise" cô gọi khẽ. “Bà biết Dalton ở đâu không?”
Elise đang ngồi im lặng, ánh mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không. Bà dường như không nghe thấy câu hỏi. Nhưng rồi, chậm rãi, bà thì thầm:
“Dalton, cậu bé đang trốn. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Nếu những cánh cửa tiếp tục mở chúng sẽ tìm thấy nó trước.”
Ngay lúc ấy, cộc… cộc… cộc…
Ba tiếng gõ cửa vang lên, lần này từ bức tường phía sau giá sách.
Mọi người bật dậy.
“Đừng ai đυ.ng vào!” Lạc Minh Dạ ra hiệu.
Hắn quay sang nhìn cậu thanh niên mũ lưỡi trai. “Gõ lại. Hai tiếng. Ngay.”
“Cái… gì?” Hắn ấp úng.
“GÕ!”
Thình! Thình!
Hắn đập tay vào bức tường. Không có gì xảy ra trong năm giây đầu.
Nhưng sau đó… một tiếng thở dài phát ra, sát bên tai Dạ Tâm.
Cô quay ngoắt lại nhưng sau lưng không có ai. Chỉ là chiếc ghế đung đưa chậm rãi, như vừa có ai đó ngồi xuống.
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
