0 chữ
Chương 13
Chương 13: Quỷ quyệt (12)
Thế giới bên kia như một bản sao của thực tại nhưng bị phủ một lớp tro tàn.
Mọi thứ mang màu xám tro, như thể ai đó đã rút hết máu ra khỏi từng bức tường. Không có tiếng bước chân, không có tiếng gió, không có cả âm vang, cũng hông ai có bóng. Mọi người di chuyển như những hồn ma đang lang thang trong không gian bị đóng băng.
Dạ Tâm quay đầu lại. Lạc Minh Dạ đã theo sau, bước chân trầm ổn như thể hắn đã từng đi con đường này. Giang Linh bước tiếp, vai run nhẹ. Ông lão là người cuối cùng, ánh mắt như soi thấu mọi góc tối.
Cô liếc nhìn từng bức tranh trên tường. Chúng giống hệt nhà thật nhưng mọi gương mặt đều bị cạo nhòe. Một bức trong số đó có hình dáng của một đứa bé, tên bị rách nửa, nhưng dòng chữ in trên áo hiện rõ ba ký tự: D-AL...
“Dalton!” cô thì thầm.
Một cánh cửa bên trái từ từ hé mở dù không ai động vào. Từ trong đó vang ra tiếng nhạc. Là bản piano ấy nhưng chậm hơn, lê thê như tiếng khóc bị nghẹn trong cổ họng.
“Đi lối đó.” Lạc Minh Dạ nói, rút ra con dao bạc mà hắn giữ từ phó bản trước, ánh thép xám phản chiếu ánh sáng như lời cảnh báo.
Bên trong là một căn phòng đảo ngược. Trần nhà hóa sàn, sàn nhà trở thành trần. Mọi thứ bị dính ngược lên trần trừ một cây đàn piano đặt giữa phòng, là thứ duy nhất tuân theo quy luật thực tại.
Ngồi trước đàn là một đứa bé mắt nhắm nghiền, tay đặt lên phím đàn.
“Dalton.” Dạ Tâm nuốt khan, lùi một bước.
Cô biết không được chạm vào. Phải theo đúng cách.
Cô giơ chuông bạc lên, khẽ lắc âm thanh vang lên rất nhỏ, nhưng đủ để khiến căn phòng chao nhẹ. Cô nhớ lại gợi ý mà hệ thống đã cho mình trước đó.
“Dalton, đã đến giờ về nhà.”
Một cơn gió lạnh lướt qua, Dalton mở mắt. Nhưng đó không phải là đôi mắt trẻ thơ. Hai hốc mắt đen sâu không thấy đáy, rỗng tuếch như chính địa ngục đang mở ra. Ngay giây đó, ba giọng nói vang lên trong bóng tối, dịu dàng, trìu mến, nhưng cảm giác lại cực kỳ rợn tóc gáy.
“Minh Dạ…”
“Giang Linh…”
“Dạ Tâm…”
Mỗi giọng nói vang lên từ một hướng, như có ba cánh cửa vô hình đồng loạt mở ra.
Dạ Tâm cứng người. Tay run lên. Cô nghe thấy tên mình vang vọng trong tim, quen thuộc như giọng mẹ cô lúc dỗ ngủ, như giọng người bạn cũ gọi từ phía sau…
Bỗng từ phía sau, ông lão hét lớn: “KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI!”
Ba người lập tức bưng kín miệng, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
Cơn gió biến mất. Dalton lại nhắm mắt.
Mọi thứ mang màu xám tro, như thể ai đó đã rút hết máu ra khỏi từng bức tường. Không có tiếng bước chân, không có tiếng gió, không có cả âm vang, cũng hông ai có bóng. Mọi người di chuyển như những hồn ma đang lang thang trong không gian bị đóng băng.
Dạ Tâm quay đầu lại. Lạc Minh Dạ đã theo sau, bước chân trầm ổn như thể hắn đã từng đi con đường này. Giang Linh bước tiếp, vai run nhẹ. Ông lão là người cuối cùng, ánh mắt như soi thấu mọi góc tối.
Cô liếc nhìn từng bức tranh trên tường. Chúng giống hệt nhà thật nhưng mọi gương mặt đều bị cạo nhòe. Một bức trong số đó có hình dáng của một đứa bé, tên bị rách nửa, nhưng dòng chữ in trên áo hiện rõ ba ký tự: D-AL...
“Dalton!” cô thì thầm.
“Đi lối đó.” Lạc Minh Dạ nói, rút ra con dao bạc mà hắn giữ từ phó bản trước, ánh thép xám phản chiếu ánh sáng như lời cảnh báo.
Bên trong là một căn phòng đảo ngược. Trần nhà hóa sàn, sàn nhà trở thành trần. Mọi thứ bị dính ngược lên trần trừ một cây đàn piano đặt giữa phòng, là thứ duy nhất tuân theo quy luật thực tại.
Ngồi trước đàn là một đứa bé mắt nhắm nghiền, tay đặt lên phím đàn.
“Dalton.” Dạ Tâm nuốt khan, lùi một bước.
Cô biết không được chạm vào. Phải theo đúng cách.
Cô giơ chuông bạc lên, khẽ lắc âm thanh vang lên rất nhỏ, nhưng đủ để khiến căn phòng chao nhẹ. Cô nhớ lại gợi ý mà hệ thống đã cho mình trước đó.
Một cơn gió lạnh lướt qua, Dalton mở mắt. Nhưng đó không phải là đôi mắt trẻ thơ. Hai hốc mắt đen sâu không thấy đáy, rỗng tuếch như chính địa ngục đang mở ra. Ngay giây đó, ba giọng nói vang lên trong bóng tối, dịu dàng, trìu mến, nhưng cảm giác lại cực kỳ rợn tóc gáy.
“Minh Dạ…”
“Giang Linh…”
“Dạ Tâm…”
Mỗi giọng nói vang lên từ một hướng, như có ba cánh cửa vô hình đồng loạt mở ra.
Dạ Tâm cứng người. Tay run lên. Cô nghe thấy tên mình vang vọng trong tim, quen thuộc như giọng mẹ cô lúc dỗ ngủ, như giọng người bạn cũ gọi từ phía sau…
Bỗng từ phía sau, ông lão hét lớn: “KHÔNG ĐƯỢC TRẢ LỜI!”
Ba người lập tức bưng kín miệng, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.
Cơn gió biến mất. Dalton lại nhắm mắt.
6
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
