TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Ánh mắt họ giao nhau, trong khoảnh khắc, Hạ Úc cảm thấy có một mạch máu nào đó trong tim bị kéo căng rồi đứt đoạn, dòng máu nóng bắn ra, bọc lấy cả trái tim, căng tràn đến mức như sắp nổ tung.

Một cảm giác thật đặc biệt.

Phải cảm nhận thêm chút nữa mới được.

"Không có gì." Hạ Úc bật cười.

Nói ra, e là sẽ dọa bác sĩ Thẩm mất.

Cậu nhẹ nhàng chạm vào khóe môi mình, Thẩm Trác Thanh liền hiểu ý, vươn lưỡi liếʍ nhẹ, đưa phần kem còn dính vào miệng.

Ăn bánh xong, Thẩm Trác Thanh đành phải đi đánh răng lại. Nhìn đồng hồ, mới hơn mười hai giờ một chút.

Hạ Úc cũng theo vào phòng tắm, đứng nhìn anh đánh răng.

Súc miệng xong, lau sạch sẽ, Thẩm Trác Thanh nhìn cậu qua gương, hỏi: "Cậu đã ước chưa?"

Hạ Úc dựa vào khung cửa, gật đầu.

"Vậy là được rồi, bất kể cậu ước điều gì, nó cũng sẽ thành sự thật."

"Anh không hỏi tôi ước gì sao?"

"Nói ra thì sẽ không linh nghiệm."

Hạ Úc bật cười, giọng điệu chậm rãi, trầm ổn nhưng lại ẩn chứa nét ngạo nghễ kiêu cuồng, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Thứ tôi muốn, dù bằng cách nào cũng sẽ có được."

"Bác sĩ Thẩm có tin không?"

Thẩm Trác Thanh quay đầu nhìn cậu, gật đầu: "Tin."

Mãi đến khi bước ra khỏi cửa, anh mới chợt nhận ra, Hạ Úc làm thế nào mà vào được phòng anh?

Hôm sau, ăn sáng xong, Hạ Úc liền ra ngoài.

Thẩm Trác Thanh mặc một chiếc áo len, ngồi trên xích đu trong sân đọc sách.

Chiếc áo len trắng càng tôn lên dáng vẻ thanh tú, ôn hòa của anh. Dáng người anh cũng rất vừa vặn, không thuộc kiểu gầy yếu mà là tỉ lệ hoàn hảo, bờ vai, cánh tay và vòng eo đều có cơ bắp, đường nét vô cùng cân đối.

Đột nhiên, có tiếng bước chân chạy và chuông leng keng vang lên từ bãi cỏ.

Thẩm Trác Thanh quay đầu lại, liền thấy một chú chó Corgi với chiếc chuông nhỏ trên cổ đang lao về phía anh từ sân trước.

Nó chạy đến bên chân anh, ngẩng đầu nhìn lên, lè lưỡi thở dốc từng nhịp, đôi mắt tròn xoe, nhìn vô cùng hiền lành và đáng yêu.

[Cún con! Cún con đáng yêu quá!] 008 trong đầu anh phát ra tiếng hét đầy si mê.

Thẩm Trác Thanh đã quen rồi.

Giây tiếp theo, chú chó Corgi với đôi chân ngắn cũn lao vọt lên, trước tiên đặt móng lên đầu gối anh, sau đó nhảy thẳng vào lòng anh.

Nó ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng anh, ngước khuôn mặt đáng yêu lên nhìn, đôi tai dựng thẳng, thè lưỡi ra một cách vui vẻ.

Thẩm Trác Thanh mặt hơi đỏ lên, bị sự đáng yêu của nó làm cho mềm lòng.

Anh đưa tay xoa đầu nó, rồi lại xoa lưng, vuốt ve bộ lông mềm mại. Chú Corgi cười ngốc nghếch, đôi mắt híp lại vì thoải mái, thậm chí còn nằm xuống thấp hơn, vẫy đuôi và sủa hai tiếng nhỏ, sau đó vươn một chân trước ra phía anh.

Thẩm Trác Thanh liền nắm lấy, cùng nó bắt tay một cái. Chú Corgi lập tức phấn khích, nhảy lên liếʍ mặt anh.

Có một mùi hương thoang thoảng, giống như mùi nước hoa phụ nữ.

“Tiểu Phấn!”

Một giọng nữ vang lên, Thẩm Trác Thanh ngẩng đầu nhìn, liền thấy một người phụ nữ mặc váy liền màu hồng chạy lại.

Cô ấy có gương mặt ngọt ngào, trang điểm nhẹ, khí chất không tầm thường.

Vừa nhìn thấy Thẩm Trác Thanh, cô ấy đột nhiên sững người, mặt bỗng đỏ bừng.

Cô ấy chậm rãi bước đến, cúi đầu hơi thấp: “Chào anh, đây là chú cún của tôi.”

Thẩm Trác Thanh mỉm cười, ôm chú Corgi đặt lại vào lòng cô ấy: “Xin lỗi, nó đáng yêu quá.”

Anh vừa cười, gương mặt cô ấy càng đỏ hơn, đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Nếu… nếu anh thích, có thể… có thể vuốt ve nó.”

“Không sao đâu, cô cứ bế nó về đi.”

“Vậy… vậy được.”

Phù Sanh Nguyệt ôm lấy Corgi, nhưng không ngờ nó lại cắn lấy áo len của Thẩm Trác Thanh, khiến sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, hoảng hốt: “Xin lỗi! Xin… xin lỗi! Tiểu Phấn, mau nhả ra đi!”

Chú Corgi vừa cắn chặt, vừa đạp bốn cái chân ngắn cũn của mình, trông như đang bơi trong không trung, cố gắng nhảy về phía Thẩm Trác Thanh.

“Có chuyện gì giữa hai người sao?” Thẩm Trác Thanh bỗng nhiên hỏi.

“Tôi… tôi vừa định thay đồ cho nó, nhưng nó không chịu.” Phù Sanh Nguyệt luống cuống đến đỏ mặt nhưng không dám mạnh tay giữ.

“Là đồ gì?”

“Một… một chiếc váy hồng.”

“...Nó là con cái sao?”

Vừa dứt lời, chú Corgi lập tức sủa lên, giọng điệu tràn đầy phản đối.

“Nó là con đực.” Giọng của Phù Sanh Nguyệt nhỏ dần.

Đôi mắt trong trẻo sau cặp kính của Thẩm Trác Thanh nhìn về phía cô ấy: “Vậy sao không thử đổi sang một bộ đồ khác? Loại dành cho nam ấy?”

Vừa nghe thấy thế, chú Corgi lập tức vẫy đuôi, thè lưỡi ra càng vui vẻ hơn.

7

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.