TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 74
Chương 74

Đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cô gái nhỏ trong lòng: “Chi Chi, em nói gì?”

“Em nói anh đang nghĩ gì vậy? Em gọi anh ba lần rồi anh mới nghe thấy.”

Nhìn Tô Chi Ý vẻ mặt có chút phồng má, giữa lông mày Lục Hàn Xuyên tràn đầy cưng chiều, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của em.

“Chỉ là nghĩ đến ba năm trước, một lần tình cờ, khi nhìn thấy ảnh em chỗ anh trai em, vẻ mặt tự hào đó của anh ấy, đủ thấy anh ấy thật sự rất yêu thương em.”

Tô Chi Ý nghe vậy, lập tức cười gật đầu: “Đúng thế mà, em từ nhỏ đã được anh trai chiều chuộng mà lớn lên.”

Lúc này, Lục Hàn Xuyên đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, hỏi em: “Chi Chi, em sẽ chê bai anh hơn em tám tuổi sao?”

Nhìn Lục Hàn Xuyên vẻ mặt vừa căng thẳng, lại có chút tủi thân.

Tô Chi Ý khẽ cười, sau đó cố ý không nói gì.

Nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt chỉ cười nhạt không nói, Lục Hàn Xuyên lầm tưởng Tô Chi Ý thật sự để tâm đến việc anh hơn em tám tuổi.

Anh lập tức tâm trạng phiền muộn, cắn nhẹ một cái vào cổ mềm mại của Tô Chi Ý.

“Tô Chi Ý, cho dù em có để tâm việc anh hơn em tám tuổi, cho dù bây giờ em có hối hận vì đã đính hôn với anh. Cả đời này, em cũng chỉ có thể là vợ của anh, Lục Hàn Xuyên! Cả đời này đều như vậy! Không! Kiếp sau, em cũng chỉ thuộc về anh! Em đừng hòng thoát khỏi anh!”

Bên tai truyền đến lời tỏ tình bá đạo và đầy tính chiếm hữu của người đàn ông.

Tô Chi Ý không kìm được khẽ cười ra tiếng: “Ai bảo anh để em đợi lâu như vậy mới có thể ở bên anh chứ!

Đây chỉ là một hình phạt nho nhỏ dành cho anh thôi!”

Lời Tô Chi Ý vừa dứt, Lục Hàn Xuyên liền mắt đầy ý cười nhìn cô gái nhỏ: “Ừm, là lỗi của anh!

Là anh khiến Chi Bảo phải đợi thêm ba năm, quả thực đáng bị phạt!”

Tô Chi Ý nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười của anh lúc này, không kìm được sống mũi cay cay.

Đâu chỉ ba năm! Lục Hàn Xuyên, chúng ta đã bỏ lỡ cả một đời, mấy chục năm rồi!

Một giây trước khi nước mắt sắp trào ra, Tô Chi Ý lập tức lao vào vòng ôm rộng lớn ấm áp của Lục Hàn Xuyên.

Lục Hàn Xuyên thấy vậy, tưởng cô gái nhỏ của mình đang xấu hổ.

Liền vẻ mặt thỏa mãn, yên lặng ôm lấy cô gái nhỏ của mình.

Trong lòng cũng không kìm được thầm cảm thán: May mà ba năm trước, mình không tìm cơ hội làm quen với cô bé.

Nếu không, với cái thân hình mềm mại nhỏ nhắn của cô bé này, e là mình thật sự sẽ cực kỳ khó chịu mất!

Thời gian rất nhanh đã đến năm giờ năm mươi phút.

Hai người sau khi thu xếp xong xuôi, liền cùng nhau đi đến nhà ăn của đơn vị.

Tô Chi Ý còn vừa đi vừa nhỏ giọng trách móc Lục Hàn Xuyên đang đi bên phải mình.

“Đều tại anh, sao không gọi em dậy sớm hơn chứ, bây giờ thì hay rồi, để nhiều người chờ hai chúng ta, thật là mất lịch sự quá!”

Lục Hàn Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy lo lắng của cô gái nhỏ, không kìm được khẽ cười.

Sau đó liền nhẹ giọng an ủi em: “Yên tâm đi, không sao đâu, mọi người nhất định sẽ thông cảm cho em hôm nay vừa đến đơn vị, nhất thời mệt mỏi, đến muộn một chút, mọi người sẽ không nói gì đâu.” Tô Chi Ý nghe anh nói vậy, vẻ mặt lo lắng trên mặt cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Lúc này trong nhà ăn đã ngồi kín ba bàn người.

10

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.