TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Mẹ Lục nghe vậy gật đầu, rồi không để lộ dấu vết nhìn Lục Hàn Xuyên một cái: "Chi Chi à, lát ăn cơm xong, mẹ dẫn con ra ngoài một chuyến, con cứ coi như đi dạo cùng mẹ nhé."

Tô Chi Ý nghe vậy quay sang nhìn Lục Hàn Xuyên bên cạnh, Mẹ Lục thấy thế liền hiểu ý cô.

"Con cứ yên tâm, ở nhà còn có Má Tôn, bà ấy sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên."

"Nhưng mà..."

Tô Chi Ý vẫn vẻ mặt đầy lo lắng, dù cô biết Lục Hàn Xuyên sẽ được chăm sóc rất tốt, nhưng vẫn không nhịn được lo cho anh.

"Anh không sao." Nhìn dáng vẻ bối rối của cô gái nhỏ, Lục Hàn Xuyên mở lời giúp Mẹ Lục.

Tô Chi Ý cũng đành ngoan ngoãn gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."

Sau đó cô lại cười tươi nhìn Lục Hàn Xuyên: "Vậy anh có muốn gì không, em mua giúp anh nhé?"

Lục Hàn Xuyên nhìn cô, lắc đầu, sau đó thốt ra hai chữ: "Không có."

"Không có thì thôi, Chi nha đầu, mình không thèm để ý đến nó!"

Bà Lục không nhịn được nữa, bước ra khỏi phòng.

Tô Chi Ý tủm tỉm cười gật đầu đồng ý: "Vâng, cháu nghe lời bà Lục, không thèm để ý đến anh ấy nữa!"

Lục Hàn Xuyên nghe thấy mấy chữ "không thèm để ý đến nó", thần kinh anh lập tức căng thẳng, vẻ mặt cũng hơi không tự nhiên.

Tô Chi Ý nhìn ra sự hoảng loạn của anh, cũng đành nhẫn tâm giả vờ như không thấy.

Nếu không kí©h thí©ɧ anh một chút, anh vẫn sẽ giữ ý định muốn cô rời đi.

Mặc dù cô rất xót anh, nhưng cũng muốn anh sớm hạ quyết tâm, bỏ đi ý nghĩ để cô rời xa.

Ăn sáng xong, Mẹ Lục vui vẻ dắt Tô Chi Ý ra ngoài.

Bà Lục nhìn Lục Hàn Xuyên đang ngồi ngây ngốc trên sofa, không khỏi thở dài: "Tiểu Xuyên à, Chi nha đầu thật lòng muốn đối tốt với con, con suy nghĩ kỹ đi nhé."

Nói xong liền quay về phòng.

Ông Lục cũng thêm một câu: "Đàn ông nhà họ Lục không có kẻ hèn nhát."

Nói xong, ông vỗ vai Lục Hàn Xuyên, rồi đi tìm vợ mình.

Lục Hàn Xuyên đâu lại không biết đàn ông nhà họ Lục không có kẻ hèn nhát.

Nhưng đó là bảo bối anh đặt ở đầu trái tim, anh không nỡ ép buộc cô, dù chỉ một chút xíu.

Anh đã ích kỷ giữ cô ở bên cạnh mình.

Đợi vết thương của anh hồi phục xong, nếu như, cô vẫn không thể chấp nhận anh, thì...

Vừa nghĩ đến một ngày nào đó sẽ lại mất đi cô, trái tim anh liền truyền đến từng cơn nhói đau nhè nhẹ nhưng dồn dập.

Bên kia Tô Chi Ý lại không ngờ rằng, đang có một kẻ ngốc lớn vì mình mà đau lòng không thôi.

Lúc này Mẹ Lục đưa tay lấy một chiếc váy dài họa tiết hoa nhí màu nhạt: "Chi Chi, xem chiếc váy này thế nào?"

"Cũng được ạ." Tô Chi Ý trả lời hơi lơ đãng.

Mẹ Lục nhìn vẻ thiếu hứng thú của cô, cũng không tức giận, ngược lại còn cười nhìn cô: "Con đấy, cứ yên tâm đi, Má Tôn sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên."

Tô Chi Ý nghe vậy ngượng ngùng cười.

Sau đó cô hơi cau mày, trông như một chiếc bánh bao nhỏ đáng yêu: "Nhưng mà, Anh Lục hình như không thích cháu, còn không muốn nói chuyện với cháu."

Mẹ Lục nghe vậy: "Ôi dào, anh ấy là thế đấy, con đừng chấp nhặt với anh ấy làm gì.

Thái độ của anh ấy với con, so với người khác thì không biết ôn hòa hơn bao nhiêu lần đâu."

Sau đó đặt chiếc váy trong tay vào tay Tô Chi Ý: "Tiểu Xuyên là một đứa trẻ ngoài lạnh trong nóng, cũng là một kẻ cực kỳ cố chấp.

Chỉ cần là chuyện anh ấy đã xác định, sẽ không bao giờ quay đầu lại, càng không dễ dàng buông tay đâu.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.