0 chữ
Chương 21
Chương 21: Canh bánh bột (1)
Con trai lớn của thím Cố qua đời từ sớm, người này chính là con thứ của bà, Cố nhị lang. Hắn và nguyên chủ dường như cùng nhau lớn lên, nghe nói thuở xưa suýt chút nữa đã tính chuyện cưới gả. Nhưng cuối cùng, Vinh đại lang hào nhoáng kia lại chen ngang, khiến cho thanh mai trúc mã cũng không thắng được thiên giáng.
Thẩm Miểu lục lọi lại trong trí nhớ, ánh mắt rơi xuống chiếc xe đẩy trong tay hắn, bèn hơi cúi người, nở một nụ cười khách sáo mà xa cách: “Cố nhị ca, thật làm phiền anh rồi.”
Cố Đồ Tô mới như bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu: “Khách sáo gì chứ, để ta giúp cô mang vào.”
Thẩm Miểu lại lên tiếng cảm ơn. Hai chiếc rương này vừa to vừa nặng, nàng có thể tự mình nhấc được, có điều khá tốn sức. Trên đường đi trước đó, nàng cũng đã tốn thêm chút bạc thuê người đánh xe và phu khuân vác giúp đỡ.
Sân nhà họ Thẩm giờ đây ngổn ngang bừa bộn, xe kéo cũng không đẩy vào được. May là Cố Đồ Tô vốn quen với việc nặng nhọc, chỉ vài lần đã nhấc được cả hai chiếc rương lớn của nàng vào tận nhà bếp.
Cố Đồ Tô đứng thở dốc, lau mồ hôi trên trán. Thẩm Miểu đã múc một bát nước nóng từ vò gốm trên bếp, bưng đến đưa cho hắn: “Cố nhị ca, uống chút nước đi. Chỗ này của ta còn chưa dọn dẹp, thất lễ rồi.”
“Không cần bận rộn đâu.” Cố Đồ Tô đảo mắt nhìn quanh. Thẩm Miểu dường như đã kiếm được vài chiếc ghế dài còn có thể miễn cưỡng đứng vững, dùng gạch chèn vào chân ghế, rồi kê sát tường, trải lên một lớp chiếu cỏ, để cho Thẩm Tế còn đang bệnh, nằm tạm ở đó.
Thấy hắn đến, nhóc Tế cố gắng gượng dậy để hành lễ. Cố Đồ Tô vội vàng bước lên giữ người nằm xuống, rồi áy náy nói với Thẩm Miểu:
“Hai đứa nó vừa trở về, mẹ ta bảo chúng về nhà ta ở tạm, nhưng nhóc Tế lại cứng đầu, nhất định không chịu. Mẹ ta đành phải mang chăn đệm đến đây, còn quét dọn căn phòng này. Vậy mà đứa nhỏ này lại bị dính mưa, thành ra đổ bệnh.”
“Chuyện này sao có thể trách anh và thím chứ? Nếu có trách thì chỉ trách ta không thể giữ bọn trẻ bên mình. Hai đứa ở đây không bị chết đói, chết rét, đã là nhờ thím Cố và Cố nhị ca chăm sóc tận tình, ta đã vô cùng cảm kích. Anh xứng nhận một lạy của ta mới phải.”
Thẩm Miểu tiến lên cúi người thật sâu. Mỗi nhà đều có việc riêng của mình, chịu dang tay giúp đỡ như vậy đã là ân tình lớn lao.
Cố Đồ Tô vội vàng né tránh, lắp bắp không nói nên lời, liên tục xua tay: "Không... không... không cần đâu."
Lúc này, nước nóng trong vò gốm đã sôi trào, hơi nước bốc lên mạnh đến mức sắp đẩy bung nắp. Thẩm Miểu nhanh chóng bước tới rút bớt củi ra. Cố Đồ Tô biết rằng Thẩm Miểu vẫn chưa ổn định, còn nhiều việc phải làm, bèn chuẩn bị cáo từ:
"Cô mua củi rồi à? Chỗ này e rằng không đủ đâu. Cô cứ thu xếp trước đi, lát nữa khi quán xá rảnh tay, ta sẽ mang thêm một gánh qua. Giờ ta đi trước."
Thẩm Miểu không khách sáo từ chối nhiều, chỉ mỉm cười nhận lời. Dù sao khi ba người họ từ nhà Triệu thái thừa trở về, cũng chỉ kịp mua một bó củi và vài món đồ dùng hàng ngày để dùng tạm.
Nàng phải dẫn theo hai đứa nhỏ nênn không thể mang theo quá nhiều đồ. Một tay nàng ôm bó củi, tay kia xách túi bột mì, dưới khuỷu tay còn kẹp một cây hành to mà nàng phải trả giá mãi mới được người bán tặng thêm. Cái chảo sắt lớn thì buộc dây thừng đeo sau lưng.
Bé Tương giúp nàng ôm một chồng bát đũa, còn nhóc Tế nhất định phải hỗ trợ, tay cầm một chiếc xô gỗ mới mua cùng một giỏ trứng gà.
Ba chị em về đến nhà, ai nấy đều thở hổn hển.
Tiễn Cố Đồ Tô ra về, Thẩm Miểu bắt đầu chuẩn bị làm món canh bánh bột. Hôm nay, nàng dự định làm thêm một chút, lát nữa sẽ mang sang nhà họ Cố để cảm tạ.
Căn bếp nàng đã kiểm tra qua một lượt. Trong bốn bếp lò, vẫn còn hai cái có thể dùng. Sau khi quét dọn sơ qua, nàng ra giếng nước công cộng trong ngõ để gánh nước, trước tiên đun một ít nước sôi để uống hàng ngày.
Thẩm Miểu đổ nước sôi ra, rồi lại đun thêm một nồi nước khác để chuẩn bị nấu canh bánh bột.
Canh bánh bột có thể làm theo cách chay với rau củ hoặc thêm thịt để thành món mặn. Nhưng với tình trạng yếu ớt của nhóc Tế đang bệnh, món chay thanh đạm sẽ phù hợp hơn. Nàng chọn các nguyên liệu chính là trứng gà, rau chân vịt, nấm hương và củ mài.
Trong rương của Thẩm Miểu còn một củ mài, một bó rau chân vịt, nửa túi nấm hương, dầu, muối và các gia vị khác cũng chưa dùng hết trên đường đi. Vừa rồi nàng còn mua thêm trứng gà và bột mì, vậy là đã đủ nguyên liệu.
Thẩm Miểu lục lọi lại trong trí nhớ, ánh mắt rơi xuống chiếc xe đẩy trong tay hắn, bèn hơi cúi người, nở một nụ cười khách sáo mà xa cách: “Cố nhị ca, thật làm phiền anh rồi.”
Cố Đồ Tô mới như bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu: “Khách sáo gì chứ, để ta giúp cô mang vào.”
Thẩm Miểu lại lên tiếng cảm ơn. Hai chiếc rương này vừa to vừa nặng, nàng có thể tự mình nhấc được, có điều khá tốn sức. Trên đường đi trước đó, nàng cũng đã tốn thêm chút bạc thuê người đánh xe và phu khuân vác giúp đỡ.
Cố Đồ Tô đứng thở dốc, lau mồ hôi trên trán. Thẩm Miểu đã múc một bát nước nóng từ vò gốm trên bếp, bưng đến đưa cho hắn: “Cố nhị ca, uống chút nước đi. Chỗ này của ta còn chưa dọn dẹp, thất lễ rồi.”
“Không cần bận rộn đâu.” Cố Đồ Tô đảo mắt nhìn quanh. Thẩm Miểu dường như đã kiếm được vài chiếc ghế dài còn có thể miễn cưỡng đứng vững, dùng gạch chèn vào chân ghế, rồi kê sát tường, trải lên một lớp chiếu cỏ, để cho Thẩm Tế còn đang bệnh, nằm tạm ở đó.
Thấy hắn đến, nhóc Tế cố gắng gượng dậy để hành lễ. Cố Đồ Tô vội vàng bước lên giữ người nằm xuống, rồi áy náy nói với Thẩm Miểu:
“Chuyện này sao có thể trách anh và thím chứ? Nếu có trách thì chỉ trách ta không thể giữ bọn trẻ bên mình. Hai đứa ở đây không bị chết đói, chết rét, đã là nhờ thím Cố và Cố nhị ca chăm sóc tận tình, ta đã vô cùng cảm kích. Anh xứng nhận một lạy của ta mới phải.”
Thẩm Miểu tiến lên cúi người thật sâu. Mỗi nhà đều có việc riêng của mình, chịu dang tay giúp đỡ như vậy đã là ân tình lớn lao.
Cố Đồ Tô vội vàng né tránh, lắp bắp không nói nên lời, liên tục xua tay: "Không... không... không cần đâu."
Lúc này, nước nóng trong vò gốm đã sôi trào, hơi nước bốc lên mạnh đến mức sắp đẩy bung nắp. Thẩm Miểu nhanh chóng bước tới rút bớt củi ra. Cố Đồ Tô biết rằng Thẩm Miểu vẫn chưa ổn định, còn nhiều việc phải làm, bèn chuẩn bị cáo từ:
Thẩm Miểu không khách sáo từ chối nhiều, chỉ mỉm cười nhận lời. Dù sao khi ba người họ từ nhà Triệu thái thừa trở về, cũng chỉ kịp mua một bó củi và vài món đồ dùng hàng ngày để dùng tạm.
Nàng phải dẫn theo hai đứa nhỏ nênn không thể mang theo quá nhiều đồ. Một tay nàng ôm bó củi, tay kia xách túi bột mì, dưới khuỷu tay còn kẹp một cây hành to mà nàng phải trả giá mãi mới được người bán tặng thêm. Cái chảo sắt lớn thì buộc dây thừng đeo sau lưng.
Bé Tương giúp nàng ôm một chồng bát đũa, còn nhóc Tế nhất định phải hỗ trợ, tay cầm một chiếc xô gỗ mới mua cùng một giỏ trứng gà.
Ba chị em về đến nhà, ai nấy đều thở hổn hển.
Tiễn Cố Đồ Tô ra về, Thẩm Miểu bắt đầu chuẩn bị làm món canh bánh bột. Hôm nay, nàng dự định làm thêm một chút, lát nữa sẽ mang sang nhà họ Cố để cảm tạ.
Căn bếp nàng đã kiểm tra qua một lượt. Trong bốn bếp lò, vẫn còn hai cái có thể dùng. Sau khi quét dọn sơ qua, nàng ra giếng nước công cộng trong ngõ để gánh nước, trước tiên đun một ít nước sôi để uống hàng ngày.
Thẩm Miểu đổ nước sôi ra, rồi lại đun thêm một nồi nước khác để chuẩn bị nấu canh bánh bột.
Canh bánh bột có thể làm theo cách chay với rau củ hoặc thêm thịt để thành món mặn. Nhưng với tình trạng yếu ớt của nhóc Tế đang bệnh, món chay thanh đạm sẽ phù hợp hơn. Nàng chọn các nguyên liệu chính là trứng gà, rau chân vịt, nấm hương và củ mài.
Trong rương của Thẩm Miểu còn một củ mài, một bó rau chân vịt, nửa túi nấm hương, dầu, muối và các gia vị khác cũng chưa dùng hết trên đường đi. Vừa rồi nàng còn mua thêm trứng gà và bột mì, vậy là đã đủ nguyên liệu.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
